Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Không Gục Ngã

[BÀI DỰ THI 136]
Họ tên: Nguyễn Thị Hải Yến
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Không gục ngã -Nguyễn Bích Lan


Gửi cô bé của quá khứ!

Chào cậu, mình là Hải Yến đang là sinh viên năm nhất có lẽ cậu đã từng hình dung, tưởng tượng ra mình ở hiện tại sẽ như thế nào? Tuy nhiên cậu sẽ không biết rõ mình – Hải Yến của hiện tại đang sống ra sao, nghịch lí thay mình lại biết cậu rất rõ, mình biết cậu đã từng nghĩ như thế nào, trải qua những gì vượt qua ra sao và nếu cậu không dũng cảm đối mặt với khó khăn vào những năm đó thì mình của bây giờ đã… không được như lúc này ở hiện tại.

Mình viết lá thư này với sự chân thành, biết ơn cậu và nhất là biết ơn cậu đã đọc và giữ gìn cuốn sách “Không gục ngã” để mình mỗi khi gặp khúc mắc, gặp khó khăn cũng như cậu của năm đó có thể đưa ra lựa chọn của mình mà mình cho là phù hợp nhất vào từng khoảnh khắc. Có thể mỗi quyết định mình đưa ra đôi khi để lại những hậu quả kéo theo, nhiều khi còn làm mình rơi vào rắc rối. Thế nhưng sau tất cả, mình vẫn không hối hận vì đã làm như vậy vì mình hiểu vào lúc đó mình đã chọn điều mà bản thân mình thấy phù hợp nhất.

Mình biết khi cậu bước lên lớp 6 rất khó khăn khi phải thay đổi môi trường học, toàn là bạn mới, cậu đã bị cô lập vì ít nói và ngại giao tiếp với mọi người. Những ngày tháng cậu đã và đang trải qua mình có thể hiểu cậu đã mệt mỏi và nản như thế nào? Nếu như mẫu giáo cậu thích đi học vì có bạn bè líu lô thì cậu giờ đây lại muốn khép mình lại và ở nhà. Mình biết lúc đó đã rất khó khăn với cậu nhưng mình biết rằng sâu trong tâm hồn cậu cũng chính là mình của hiện tại rất biết ơn về những khó khăn đó. Vì nhờ những khó khăn ấy mà mình đã tìm đến sách và “Không gục ngã” đã được cậu đọc trên mấy chục lần. Lúc nào mệt mỏi cậu đọc, lúc nào cần động lực cậu cũng đọc, những lúc gặp khó khăn không biết chọn lựa ra sao cậu lại mở ra đọc. Dường như đọc “Không gục ngã” khiến cậu thoải mái, dường như nó đã trở thành người bạn của cậu.

Và bây giờ nó vẫn là bạn thân với mình. Mình của bây giờ cũng không nói nhiều nhưng có thể mỉm cười và nói chuyện với mọi người hòa đồng hơn. Mình biết trước đây cậu cũng rất muốn như vậy chỉ là không biết cách bày tỏ. “Không gục ngã” đã mở cánh cửa tâm hồn cậu cũng chính là định hướng cho cách sống của mình hiện tại. Mình nhớ lúc đó cậu đã học thuộc và nhẩm đi nhẩm lại một câu: “Khi một cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Nhưng chúng ta thường tiếc nuối ngoái nhìn lại cánh cửa đã đóng mà không nhận ra rằng cánh cửa đang mở kia là để chào đón mình.” Vì câu nói ấy mà cậu đã “ngông nghênh” bước qua bao nhiêu điều, để rồi cũng vì câu nói ấy cậu đã từng khóc lóc tự hỏi: “ Cánh cửa nào đang mở ra đón tôi vậy, tôi tìm mãi mà chưa thấy.”.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn có những cơ hội đến với cậu vì cậu đã nuôi niếm tin và hi vọng vào một tương lai tốt đẹp. Cậu còn nhớ câu “Những khó khăn sẽ đốt nóng, dày vò chúng ta và rồi ấn chúng ta vào hoàn cảnh không hề mong muốn. Sau những lần rèn giũa như thế tinh thần, ý chí và sức mạnh con người sẽ được hình thành vững mạnh hơn.” Câu nói ấy đã giúp cậu có suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều để có thể vững bước chinh phục mục tiêu cậu đặt ra.

Thật may mắn cho cậu những năm lớp 6 môn tiếng Anh cậu sợ nhất được một thầy dạy khá là dễ tính nên là cậu có thể nhìn ngang ngó dọc được trong giờ kiểm tra, còn thực ra cậu đã trải qua những giờ tiếng Anh trong tâm trạng vô cùng sợ hãi, nhịp tim liên tục tăng nhanh. Nếu không muốn nói quá là lúc nào cậu cũng toát mồ hôi lạnh khi thấy tiến lại xem học sinh ghi bài.

Và “ may mắn” hơn nữa cho cậu là …

Sang năm lớp 7 cậu đã học tiếng Anh với một cô giáo vô cùng nghiêm khắc và coi kiểm tra thì không một tiểu xảo nào của cậu qua được mắt cô nên cậu đành chấp nhận thôi. Cậu bắt buộc phải học, thực sự là rất khó vì cậu rỗng tiếng Anh rồi còn đâu. Nhưng nỗi sợ ấy ngày càng … lớn dần hơn hi cô cho kiểm tra liên tục xem học sinh hiểu bài đến đâu và nếu làm sai trên 50% thì sẽ về nhà chép lại những câu sai mỗi câu 20 lần và cô sẽ gọi về cho bố mẹ nói là lười học.

Cậu nhớ không lần đầu tiên cậu khóc trước mọi người năm lớp 6 là khi cậu đã rất nỗ lực, rất cố gắng học thuộc công thức và đặt câu nhưng khi kiểm tra cô bảo viết 10 câu thì cậu mắc lỗi ở 6 câu và nhận được dòng chữ ở phần lời phê “lười học”, lúc đó cậu bật khóc mình biết không phải vì điểm thấp mà vì cậu thấy bất công với chính mình vì cậu đã rất nỗ lực học nhưng dường như kết quả đã làm cậu thêm ghét tiếng Anh nhiều hơn. Khi đó, về nhà cậu đã đọc lại không gục ngã và cậu cứ đọc đi đọc lại một câu chuyện về một người đàn ông bị gấu rượt đuổi đến vách đá. Câu chuyện ấy thật giống với cậu lúc đó có một con gấu đuổi theo sau lưng, một con trước mặt, thỉnh thoảng gặp những con chuột đáng ghét muốn phá sợi dây an toàn nhưng sau tất cả những trái dâu ngọt lành vẫn chờ cậu thưởng thức.

Đúng vậy, vì cậu luôn đi tìm, luôn khao khát được thưởng thức “trái dâu” nên cậu đã cố gắng học, tìm sách về làm thêm để rồi cậu được khen trước lớp là “Yến dạo này học tiến bộ, bạn nào thấy khó thì hỏi thêm bạn Yến”. Ôi! Mình hiểu cậu đã hạnh phúc như thế nào khi nghe được câu nói ấy và cậu chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ được khen như vậy. Và thực sự đó là “trái dâu” ngon nhất mà cậu từng thưởng thức nhỉ?

Nhờ cậu của những năm tháng đó quyết tâm học hỏi mà bây giờ mình đã yêu tiếng Anh và tiếp tục đồng hành với nó sâu hơn khi quyết định học ngôn ngữ Anh. Dù cho nền tảng của mình không tốt, dù cho giờ đây gặp rất nhiều khó khăn nhưng mình vẫn nuôi hi vọng như cậu của năm đó để lại một lần nữa có thể ăn “trái dâu” ngọt ngào, hương vị không đâu có được. Mình tin vào bản thân hiện tại dù đang có rất nhiều trở ngại với mình, vì mình tin cậu mình tin cậu của năm đó đã gieo hạt giống yêu tiếng Anh cho mình. Mình sẽ cố gắng để cậu khi có thể nhìn về mình hiện tại có thể tự hào nói rằng: “Bạn xứng đáng để tôi làm vậy, tôi không gục ngã và bạn của bây giờ lại ngày càng mạnh mẽ hơn”.

Cám ơn cậu cô bé năm của quá khứ, cám ơn cậu đã dũng cảm thừa nhận điểm yếu của bản thân, chấp nhận con người thật của mình để rồi sửa chữa, để rồi khắc phục. Và cám ơn cậu đã khiến tôi của hiện tại luôn nhắc nhở rằng: “Phải cố gắng để những cố gắng của cậu năm đó không uổng phí”. Những lời cám ơn cậu mình nói bao nhiêu cũng không đủ vì không có cậu thì sẽ không có mình hiện tại và mình sẽ không thể chấp nhận, thành thật với bản thân mình đến thế suốt bao năm qua. Và cám ơn người bạn thân của cậu “Không gục ngã” đến giờ vẫn ở cạnh mình, vẫn là cuốn sách đồng hành, định hướng bước đi trong cuộc sống của mình hiện tại và kể cả sau này nữa.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top