Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Mặc Kệ Thiên Hạ Sống Như Người Nhật

BÀI DỰ THI SỐ 048]
Họ tên: Cẩm Giang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Mặc kệ thiên hạ sống như người Nhật _ Mari Tamagawa


Gửi cho quá khứ một lời cảm ơn và một lời xin lỗi. Cám ơn vì đã cho tôi một con người trưởng thành như hiện tại. Xin lỗi vì đã để chính mình phải thiệt thòi quá nhiều...

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào?

Sẽ hạnh phúc hơn, sẽ có một người bạn thân thật thụ, hay gia đình đã bình ổn... Hay như thế nào đi nữa chắc chắn rằng tôi phải cố gắng sống thật là tốt. Dù hiện tại mọi thứ có thể vẫn tồi tệ nhưng tôi đã thật sự dũng cảm đối diện...

Tôi cô gái mùa hạ mang trong mình một đôi mắt buồn. Một cô gái vừa bước sang tuổi 17. Một cô gái già dặn đi rất nhiều so với độ tuổi của mình, đã nhìn thấu sự đời. Một cô gái bé nhỏ, nhưng đã trải qua trăm ngàn giông bão của cuộc đời.

"Đã rất nhiều lần tôi luôn tự hỏi chính mình, rốt cuộc mình đã bao giờ được hạnh phúc.?"

Và cứ thế câu hỏi đó được lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi suốt nhiều năm qua. Từ hồi tôi vừa bước chân vào cấp 2, từ hồi tôi nhận thức được cuộc sống này. Vì thế, nó đã dày vò tôi rất nhiều.

Tan vỡ, mất mát, bị bỏ rơi, lạnh nhạt, uất ức, khổ đau trăm bề hay những lúc lăn lộn ngoài xã hội, áp lực, sự khinh ghẻ, tôi đã đều nhận được...

Tôi của quá khứ chìm đắm trong đau khổ, là một đứa vô cùng yếu đuối luôn khao khát được chia sẻ, an ủi từ người khác. Cứ đinh ninh vào một người. Nói đúng hơn tôi khao khát được" Xoa dịu". Và tôi tin chắc rằng mỗi một chúng ta luôn muốn được "Xoa dịu" khi gặp khó khăn, vấp ngã, khi bị tổn thương từ "một người khác". Nhưng càng muốn được xoa dịu tôi càng thấy khổ đau càng nhiều. Bởi lẽ, khi bạn thất vọng buồn bã, rồi hi vọng có một người bạn, người thân nào đó đến nghe bạn kể lể, than thở, đến và an ủi bạn. Thật ra, đó cũng chỉ là một phương thức trị liệu nhất thời. Trong tương lai bạn sẽ chẳng thể tốt hơn nếu cứ cần người khác quan tâm chia sẻ cùng. Bạn cũng có thể kiểm nghiệm rằng nó có đúng hay không? Hãy nghĩ lại xem người ta an ủi bạn, có chia sẻ cùng bạn đi chăng nữa thì khi họ không còn ở bên bạn lại trở về dáng vẻ yếu đuối và mong muốn được quan tâm cứ thế bạn lại mải dây dưa với nỗi đau của mình. Chẳng có gì tốt hơn chính là việc bạn phải tự kéo bản thân mình lên. Tự chính mình vượt qua, đó mới là phương pháp chữa lành những tổn thương tốt nhất.

Chính vì nhận thức được điều này tôi của hiện tại đã già dặn hơn trong cách sống, dần dần bản thân đã thấy thoải mái hơn trong mọi việc. Chấp nhận, đối mặt được với khó khăn và hơn thế cả những lúc phải bương trãi vào đời tôi cũng dần hiểu được cách đối nhân xử thế. Bởi tôi tin rằng rồi mình sẽ hạnh phúc, dù là sớm hay muộn cũng chẳng còn quá quan trọng. "Hôm nay cứ lạc quan ngày mai chắc chắn sẽ tươi sáng. Dù ôm nay có thể chỉ là một tia sáng hy vọng, ngày mai ai biết được lại trở thành ánh nắng của mặt trời lan tỏa và tràn ngập yêu thương."

Những gì mà tôi đang có ở hiện tại chẳng gì ngoài sự lạc quan, tin tưởng bản thân, tinh tưởng yêu thương. Trao dồi thêm cho mình rất nhiều kĩ năng sống. Nhờ vào đâu? Nhờ vào những gì tôi tiếp thu được từ những con chữ, những quyển sách kĩ năng với nhiều người xem là khô khan. Sách đến với tôi khá bất ngờ. Sách là linh hồn tiềm ẩn trong tôi. Là vị cứu tinh của một tâm hồn vốn đã vụn nát.

"Sách chính là phương thuốc kì diệu nhất, là nguồn cảm hứng cho mọi vấn đề, là vị cứu tinh chữa lành những tổn thương." bạn hãy tin rằng như thế. Sẽ đâu đó có một cuốn sách dành cho bạn. Chẳng hạn như tôi "Mặc kệ thiên hạ sống như người Nhật" là cuốn sách đầu tiên tôi lựa chọn cho cuộc hành trình mới bắt đầu với những quyển sách và cũng là nguồn cảm hứng, truyền động lực cho tôi tiếp tục và gắn bó với sách nhiều hơn. "Đọc sách chẳng bao giờ là vô bổ, chỉ cần ta biết trân trọng, thì chắc chắn ta sẽ thu lại được muôn vàn điều tốt đẹp."

Hãy đến với sách để tìm được chính mình, dẫn lối yêu thương và giá trị sống địch thực. Hãy học cách yêu thương bản thân, yêu thương người khác nhiều hơn theo thời gian, đừng để bản thân phải dày vò vì những điều vốn dĩ ai cũng phải gặp giữa cái xã hội này.

Hãy xem những khó khăn, thách thức như là một "sứ mệnh" cần chúng ta trực tiếp đối diện. Ngừng so sánh cuộc đời mình với những người khác nữa, ngừng ganh ghét hơn thua với đời, không chèn ép con đường đi của mình. Và chỉ cần có chí vươn lên hạnh phúc sẽ từ tìm đến chúng ta.

Tạm biệt quá khứ. Chúc tôi của hiện tại và tương lai sẽ tràn đầy niềm tin, sự lạc quan và đầy sự dũng cảm để có thể chạm tới hạnh phúc.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top