Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Một Lít Nước Mắt

[BÀI DỰ TH SỐ 111]
Họ tên: Hoàng Thị Hà
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: “Một lít nước mắt”


Mạnh mẽ lên - chúng ta đều đã trưởng thành.
Gửi cậu - của quá khứ - của những tháng năm đã qua và mãi mãi không trở lại.

Trong bài viết này tôi xin phép được gọi với bản thân ở quá khứ là cậu và tớ nhé!
Câu chuyện của chúng ta quả là một chặng hành trình dài, thật dài đã có lúc tớ từng nghĩ, nếu không có cậu của quá khứ thì làm gì có cô gái 19 tuổi hôm nay, ngồi đây và viết lên những dòng này.

Cậu còn ở đó không?

Ừ thì tớ biết chắc là cậu đã rời đi, đã kịp mua chuyến vé cuối cùng để xuất phát tới tương lai rồi chúng ta đã ở năm 19 tuổi. Nhìn lại hai năm về trước tớ viết vội cho cậu những dòng này, ở một thành phố xa lạ và là nơi tớ tiếp tục theo đuổi ước mơ, năm tháng đó quá khứ đã thay đổi và hành trang hôm nay mang theo chính là cuốn sách “Một lít nước mắt” .

Còn nhớ lần đầu tiên khi đọc cuốn sách này “Một lít nước mắt” – Kito Aya cuốn sách làm thay đổi cuộc đời chúng tôi từ quá khứ - hiện tại – tương lai. Đó là lần đầu tớ dùng tâm hồn đầy sáo rỗng, mơ hồ, hơi chút điên loạn bốc đồng và cả đôi chút căng thẳng để đọc một cuốn sách. Chỉ nhớ là nó có cái tựa đề tưởng chừng như có thể tìm ra lý do để khóc cả một lít và rồi quên đi tất cả đã xảy ra hoặc có thể lấy đó là cái cớ để khóc cho thỏa lòng giờ nghĩ lại sao hồi đó mình vớ vẩn vậy nhỉ, nhưng thật lạ là tớ đã không khóc dù chỉ là một giọt trong suốt toàn bộ cuốn hồi kí, lòng tớ bỗng chốc hóa thinh không lặng yên và đầy khao khát tất cả như có một bước ngoặt ngay giữa lưng chừng con dốc.

“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế.”

Lạ nhỉ lại là như không khí còn nhớ lúc đấy mình đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng nhận ra, muốn được như không khí thật là quá khó khăn đủ âm thầm dịu dàng và lắng đọng luôn song hành cùng chúng ta ở bên cạnh chúng ta chúng ta không thể sống thiếu không khí một ngày nhưng lại thường không nghĩ quá nhiều đến nó như không khí thì sẽ không có quá nhiều ghánh nặng nhiều lo toan biết thế nào là vừa đủ con người ta sống thế nào thì mình sống thế đó.

Chợt mình nghĩ ngay tới ba mẹ ở một khía cạnh nào đó họ chính là không khí của cuộc đời tớ, êm dịu nhẹ nhàng nhưng rất cần thiết tớ chợt nhận ra tớ không thể sống thiếu họ dù chỉ một ngày à mà là một giây thôi cũng không thể vào khoảnh khắc đó tớ nhận ra bản thân thật ích kỉ vì chỉ luôn nghĩ cho bản thân mình. Mình lại trách mình chưa đủ nỗ lực nên cho dù là quá khứ hay bây giờ dù chỉ là một giây thôi tớ luôn sống hết mình vì “không khí” của tớ, và cũng muốn sau này ít nhất mình cũng là không khí của cuộc đời mình, hay bất kì một ai đó bởi thế hãy nỗ lực và mạnh mẽ lên nhé cô gái.

“Có tốt không khi bạn khóc nó không chỉ làm những người xung quanh bạn cảm thấy khó chịu, mà khóc có làm bạn thấy nhẹ nhõm? Thế thì đừng khóc đi! Bạn dễ thương hơn khi bạn cười và nếu bạn có điều gì cần nói hãy nói trước khi khóc”.

Nói thật lúc đấy không phải là cố kìm nén mà mình đã thật sự không muốn khóc cũng không thể khóc nổi việc gì phải khóc cơ chứ, chả giải quyết được vấn đề gì khóc lóc chỉ thể hiện sự yếu đuối một cách mù quáng. Hãy mạnh mẽ mình mới là cô bé 16 tuổi thôi chặng hành trình còn dài ước mơ chính là thứ chúng ta có thể theo đuổi và sống hạnh phúc từng ngày vì nó và bây giờ tớ đã 19 tuổi rồi cũng đang từng ngày thực hiện ước mơ của chúng ta năm đó. Tớ đã luôn mạnh mẽ lên từng ngày cố gắng từng ngày, không khóc nữa và luôn nghĩ tơí những điều tốt đẹp tìm tới những điều tốt đẹp.

Đã hai năm trôi qua có thật nhiều điều đã thay đổi cậu nhỉ. Không còn là cô gái yếu đuối và thiếu nghị lực ngày nào cũng không vì một điều không đạt được mà từ bỏ tất cả. Tớ muốn nói rằng dù tớ của hiện tại có thể chưa thành công chưa thành công và chưa giúp đỡ cho bố mẹ nhiều nhưng tớ muốn nói là tớ đã thực sự trở thành một cô gái mạnh mẽ thật sự từ trong suy nghĩ và hành động. Tớ hiểu được rằng đoạn đường khó khăn hay chưa chinh phục được thì chính là sự nhắc nhở bản thân hãy cố gắng hơn nữa, mỗi ngày luôn nở một nụ cười và yêu thương bố mẹ nhiều hơn vậy thôi.

Vì tương lai và cũng vì những thay đổi ở quá khứ cảm ơn cậu Hà của hai năm trước đã chọn đúng cuốn sách và chọn đúng suy nghĩ để tạo nên cô gái 19 tuổi hôm nay. Tớ muốn nói rằng hãy cùng nhau cố gắng nhé.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top