Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Một Lít Nước Mắt

BÀI DỰ THI 32:
Họ tên: Tăng Minh Khanh
Cuốn sách: Một lít nước mắt - Kito Aya
---
Gửi cậu – một người ở phương xa,
Chắc có lẽ cậu sẽ chẳng hay biết tớ là ai, cũng sẽ chẳng có thể đọc được những dòng thư này của tớ, nhưng tớ thật sự chỉ muốn nói rằng cảm ơn cậu rất nhiều, Kito Aya. Cảm ơn vì những dòng nhật kí của cậu trong cuốn sách “Một lít nước mắt” đã giúp đỡ tớ rất nhiều trong một năm đầy biến động của thế giới sắp qua, và cũng là một năm đầy dấu mốc của tớ.

Tớ biết đến cậu một cách rất tình cờ thôi, cũng chẳng mấy đặc biệt. Đó là vào tháng 3 năm nay, khi cả thế giới phải ngừng nhịp sống hối hả lại để oằn mình gánh chịu những tác động của dịch bệnh hoành hành. Và tớ, cũng như bao người, sống chậm lại một chút và tận hưởng thú vui đọc sách của mình. Và đó là khi tớ tìm thấy cậu. Tuy mình tìm thấy nhau bằng một cách rất bình thường thôi, nhưng cậu lại để lại ấn tượng thật sâu đậm trong tớ, để rồi giờ đây, khi nhìn lại một năm đã qua, tớ thấy mình thật may mắn vì đã được biết đến cậu.

Aya này, tớ khâm phục cậu lắm đấy. Cậu là một người bạn rất kiên cường, và đã tiếp sức mạnh cho tớ rất nhiều. Cậu biết đấy, tớ vừa mới lên lớp 10 thôi, và vừa trải qua một kì thi chuyển cấp vô cùng quan trọng. Và với một người được mọi người kì vọng sẽ đỗ vào một trường chuyên, thì áp lực của tớ còn nhiều hơn gấp bội. Trước khi được đọc những dòng nhật kí, tâm tư và được làm bạn với cậu, tớ đã từng rất bi quan. Tớ mệt mỏi lắm khi mỗi ngày học 9 tiết ở trường xong lại phải đi học thêm đến tối muộn, rồi lại tiếp tục tự học đến khuya. Tớ đã từng suy nghĩ tiêu cực về tương lai của mình trượt chuyên, và đã khóc một mình rất nhiều. Chắc hẳn đọc đến đây, sẽ có người nói: “Ai rồi chả phải trải qua khoảng thời gian như vậy, đúng là đồ yếu đuối…” Thật vậy, nên tớ đã giấu hết tâm tư của mình ở trong lòng thôi, và tự nhủ mình sẽ nói hết ra khi tìm được đúng người. Và cậu biết không, đó chính là cậu đấy. Mỗi khi áp lực, tớ sẽ lại đọc những dòng nhật kí đầy nghị lực của cậu rồi mạnh mẽ vượt qua: “Đau khổ và đau khổ qua đi, và ở phía bên kia đang có một cầu vồng mang màu hạnh phúc chờ đợi tôi.” Tuy biết rằng áp lực về bệnh tật của cậu và áp lực về thi cử của tớ là khác nhau, nhưng điểm giống vẫn là chúng ta cùng nhau nỗ lực vượt qua, nhỉ?

Aya ạ, không chỉ được tiếp thêm sức mạnh, tớ còn học được ở cậu rất nhiều điều, mà giờ ngẫm lại, tớ thấy rằng đó mới chính là những điều quý giá nhất trong cuộc đời này. Đầu tiên đó là sức khỏe. Đối với mọi người, đó đôi khi chỉ là điều phù phiếm, nhưng quả thực đối với cậu, đó là điều quan trọng nhất, đúng không? Căn bệnh hiểm nghèo đã cướp đi của cậu tất cả ước mơ, dự định đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân, và đó thực sự là một lời khuyên chân thực nhất dành cho tớ rằng phải biết trân trọng và bảo vệ sức khỏe của bản thân mình.

Nhưng đó chỉ là một bài học nhỏ thôi, điều lớn hơn và đáng quý hơn cả tớ học được từ cậu chính là về gia đình. Tớ của ngày trước là một người khép kín, cả với gia đình và với mọi người xung quanh cũng vậy. Tớ không thích nói lời “yêu”, vì tớ cho rằng nó thật sến súa, và sự quan tâm của tớ cho gia đình cũng chỉ rất ít thôi. Nhưng khi nghe những lời tâm sự chân thành của cậu trong “Một lít nước mắt” ấy, tớ nhận ra rằng mình đã vô tâm đến nhường nào từ trước đến nay. Vì bệnh tật, câu được cả gia đình bao bọc, chăm sóc và yêu thương nhiều đến mức đôi lúc cậu thấy thật có lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng cho mình đến vậy. Nhưng thật buồn là cậu đã không thể khỏe lại để có thể bù đắp tình cảm cho mọi người, và đó thật sự đã là một lời nhắc nhở cho tớ rằng hãy biết trân trọng gia đình trước khi hối tiếc, và giờ tớ đang dần dần thay đổi bản thân vì điều đó.

Aya ơi, dạo gần đây tớ còn gặp phải nhiều vấn đề với bạn bè nữa, tớ đã rất buồn và nghĩ rằng tớ có thể dựa vào cậu để tìm được câu trả lời cho khúc mắc này. Chả là khi nhập học vào ngôi trường mơ ước, tớ đã rất mong chờ sẽ tạo nên những tình bạn đẹp ở nơi này, nhưng cuộc sống không như tớ mong chờ, Aya ạ. Nhìn mọi người tay trong tay đi chơi với nhau mà tớ dường như không thể hòa nhập nổi. Tớ nhiều lúc thấy chạnh lòng lắm, và nhiều lúc thực sự muốn chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ. Nhưng nhìn lại lời cậu từng nói: “Mặc dù trước đây tôi bị tổn thương vì những ánh mắt trêu chọc nhưng điều này cũng giúp tôi hiểu rằng xung quanh tôi vẫn còn tồn tại những ánh mắt dịu dàng. Vì thế, chắc chắn tôi sẽ không chạy trốn nữa. Đó là điều tôi sẽ lắm. Chắc chắn. Luôn luôn.”, tớ thấy chắc mình phải nỗ lực hơn nữa rồi để có thể tìm được nhóm bạn luôn cùng đồng hành, yêu thương nhau như cậu có rồi.

Aya ạ, cảm ơn nhiều vì đã đồng hành cùng tớ trong năm 2020 này nhé, tớ sẽ mãi biết ơn vì sự xuất hiện của cậu dù chỉ qua những trang giấy và trong tâm hồn tớ thôi. Tớ nghĩ giờ đây mình đã có thể mạnh mẽ vượt qua những khó khăn trong cuộc sống một mình mà không còn cậu rồi. Thế nhưng đừng lo, cậu vẫn sẽ mãi ở trong kí ức tớ như một người bạn tâm tưởng tuyệt vời nhất, được không?

Tương lai sắp tới đây, tớ cũng chẳng mong gì nhiều. Chỉ mong rằng có thể như ước muốn của cậu trong nhật kí: “Mình muốn được như không khí. Một con người tốt bụng đầy lòng trắc ẩn và một khi cô ấy biến mất, mọi người mới nhận ra cô ấy quan trọng với họ đến nhường nào. Mình muốn trở thành một người như vậy.”

Cậu ở trên thiên đường đẹp đẽ kia, hãy dõi theo tớ nhé. Cảm ơn và yêu cậu rất nhiều!
Hà Nội, ngày 26/12/2020
Với tất cả tấm lòng chân thành và yêu mến gửi đến cậu
Minh Khanh.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top