Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

[BÀI DỰ THI SỐ 117]
Họ tên: Lý Kim Nguyên
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân


Cần Thơ - Thành phố mới quen
Gửi đến tôi của quá khứ!

Tháng tám trời mưa lất phất, thành phố này buồn đến lạ.
Tôi ngồi trong kí túc xá ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ bỗng chốc nhớ về ngày xưa... Nhớ những tháng năm thanh xuân đã qua, nhớ cha nhớ mẹ nơi quê nhà... Nhớ cả bản thân của quá khứ.

Hai năm rồi! Thời gian thoi đưa nhanh như gió thoảng.

Hai năm thanh xuân, hai năm trưởng thành. Ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng phải rời xa vòng tay cha mẹ. Ngày đưa tôi lên kí túc xá mẹ nhìn tôi vội nói " Đừng tiễn!". Tôi im lặng nhìn họ bước xuống từng bậc, từng bậc cầu thang. Lâu dần, chỉ còn lại tiếng bước chân vang vọng ngày càng nhỏ. Tôi đứng đó nước mắt giọt ngắn giọt dài trông theo bóng dáng họ từ ô cửa hành lang. Tôi biết họ cũng thế, cũng nén nỗi nhớ nhung, cắn chặt môi để không bật khóc ... Nhưng tôi phải lớn, phải trưởng thành, tôi không thể "trì hoãn" mục tiêu của mình.

Chính "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" nói tôi biết tuổi trẻ cần gì và nếu là người trẻ thì phải rèn luyện như thế nào? Tôi không muốn để mẹ thấy tôi khóc, không muốn để cha lo lắng cho tôi. Giữa một cô gái mạnh mẽ và một đứa trẻ yếu đuối. Tôi chọn để họ nhìn thấy sự kiên cường từ trước đến giờ tôi luôn thể hiện.Tôi nhất định phải lớn, phải giỏi, "tốc độ thành công phải nhanh hơn sự già đi của họ". Và tôi phải rời đi…

Tôi nhớ quá đỗi những tháng ngày cấp ba. Lớp 10 cha đèo tôi đến trường cách nhà hơn mười lăm cây số, rồi ngồi dưới tàn cây trước cổng đợi tôi học thêm buổi tối lớp 11, nhớ ngày thi đại học cha mẹ lo lắng, ngóng trông tôi. Đôi khi tôi nghĩ trưởng thành đơn giản chỉ là nhớ đến và khắc sâu trong lòng những tình cảm, những vất vả và quan tâm từ người khác; biết quý trọng từng thời khắc của cuộc đời để không ngừng cố gắng và sống cho xứng đáng với những gì mình nhận được.

Ngày qua tháng lại, giờ đây tôi đã lớn hơn trước, đã suy nghĩ chính chắn và nhìn đời bằng nhiều cảm tình hơn. Tôi tìm ra lí do phải sống thật tốt từ "Nếu biết trăm năm là hữu hạn". Sẽ "không có ai vực dậy được cái gia đình khốn khổ này ra khỏi cảnh bế tắc, ngoài bạn" khi cha mẹ tôi đều là những người vất vả ngược xuôi để bảo bọc tôi cùng đứa em nhỏ.

Hai năm từ ngày tôi biết đến "Nếu biết trăm năm là hữu hạn", tôi nhận ra mình đã từng yếu đuối và tự ti đến nhường nào, đã từng ích kỉ, từng bỏ lỡ biết bao cơ hội để san sẻ những khó khăn mà cha mẹ tôi phải gánh trên vai, từng lơ là biết bao kì thi và thất bại. Trong thanh xuân của tôi, may mắn đã mỉm cười thêm một lần khi cho tôi có được cơ hội đến với "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" khiến tôi được lớn lên theo cách kiên cường nhất, mạnh mẽ nhất và bao dung nhất. Tôi nhìn ra sự tâm quyết và chân thành từ người đi trước, cũng nhận ra trách nhiệm của mình. Tôi thức giấc giữa những mông lung tuổi trẻ và tìm được mục tiêu cần theo đuổi. Tôi đi qua tháng ngày trưởng thành và chấp nhận những khó khăn trong tương lai như một lẽ hiển nhiên. Có lẽ sẽ than phiền đôi câu nhưng chắc chắn không lùi bước.

Trong cuộc đời này, duyên số luôn là một điều huyền bí. Mỗi chúng ta ai cũng sẽ được gặp gỡ, quen biết và trở nên thân thuộc với một số người, dù xa rồi vẫn đọng lại mãi những kỉ niệm. Năm cuối của cấp ba, mỗi người trong chúng tôi đều chọn cho mình một lối riêng. Và chúng tôi lướt qua đời nhau để theo đuổi những mục tiêu mới. Thời khắc buông tay ấy tôi chợt nhớ rằng mình đã từng tâm niệm "Cuộc sống luôn chảy về phía trước".

Ai cũng cần phải trưởng thành, cần dựng xây cuộc đời mình. Bạn ra đi và tôi cũng thế. Nỗi cô đơn khi đứng ở một nơi xa lạ là điều ai cũng phải trải qua nhưng không thể để nó chèn ép bản thân mình. Chia tay bạn bè không phải để bỏ qua nhau, chúng ta dùng chính sự nhung nhớ và cảm giác thân quen ấy khiến bản thân biết trân trọng người đã từng cùng ta đi qua một thời đẹp đẽ.

Khi chúng ta lớn hơn một chút, ta sẽ nhận ra việc mình cần làm và nuôi dưỡng khát khao được sống là chính mình. Hai năm trước, tôi đã bỏ qua vấn đề ấy. Tôi trì hoãn sự lớn lên về tâm hồn và chấp nhận sống vô vị. Tôi bỏ lỡ rất nhiều thời gian để phấn đấu và xuôi mình theo thứ gọi là " số phận". Tôi đồng ý với quan điểm duy tâm vì một sự thật rằng ai cũng có cuộc sống riêng, có ngoại hình và tính cách khác nhau, được sinh ra ở nơi này chứ không phải nơi khác. Rõ ràng, trước khi sinh ra, mỗi người được cấp cho một hoàn cảnh. Tất cả là số phận. Tôi đã nghĩ như thế và sống như thế gần nửa cái thanh xuân mà người ta vẫn hay gọi là "quý giá". Thật sự, tôi của hiện tại vẫn tin duy tâm nhưng tôi không thể để bản thân chìm trong thất bại, càng không cam tâm sống một cuộc đời tùy ý. Chúng ta có khả năng thay đổi nếu chúng ta muốn. Chúng ta có thể vượt qua nhiều cửa ải nếu chúng ta kiên trì. Chúng ta sẽ đi đến thắng lợi nếu chúng ta đủ nỗ lực và đầy lòng tin vào tương lai. Tôi của hiện tại và tương lai sẽ không giẫm lên dấu chân của ngày trước, không bi quan và lệ thuộc. Tôi muốn lớn lên, muốn mạnh mẽ, muốn được là chính minh…

Đọc "Nếu biết trăm năm là hữu hạn", tôi nhận ra bản thân mình cần sự thay đổi. Đó là một điều cấp thiết, một bước ngoặt mới trong sự nghiệp xây dựng cuộc đời mình. Chúng ta không thể thu mình lại khi sống giữa cộng đồng, không thể bỏ qua những vấn đề của xã hội khi ai cũng mong muốn một cuộc sống bình yên. Mỗi người đều tự có cho mình một hay nhiều những câu chuyện, không ai là ngoại lệ cả. Vì thế, cần lắm những sự cảm thông.

Bên cạnh sự cạnh tranh và mâu thuẫn, bên cạnh sự cảnh giác và lừa lọc vẫn còn rất nhiều sự quan tâm, giúp đỡ từ "đồng loại". Tôi cần, bạn cần, ai cũng đều cần. Đã từng có những người xa lạ sẵn sàng giúp tôi giữa đường quốc lộ, từng che ô cho tôi giữa ngày mưa dầm tháng 7, từng dẫn tôi đến trường Đại học những ngày đầu lên thành phố mới. Và cũng từng có những người kề bên tôi đi qua biết bao khó khăn của tuổi trẻ, từng chăm sóc, giáo dục tôi, dìu dắt, quan tâm tôi, đưa tôi băng qua những tháng ngày âm u trong quá khứ.

Tôi đủ lớn để hiểu được sự "biết ơn" và khắc ghi hai từ ấy vào lòng. Quả thật, khi thế giới của bạn chỉ nhìn thấy chính mình, bạn sẽ cảm thấy mình là một con người lạc lõng và đơn độc. Sự đơn độc sẽ là một căn phòng ngăn cấm bạn tiếp xúc với thế giới. Những nỗi buồn sẽ còn phát sinh, đau khổ cũng chất chồng. Và một ngày không xa bạn sẽ tuyệt vọng và ghét bỏ con người. Tôi nhìn vào quá khứ và nhận ra mình đã từng đi qua một thời kì mới lớn như thế.

Tôi nhìn lại mình sau khi đọc một bài viết và chợt nhận ra rằng sự mở lòng và bao dung rất quan trọng. Đừng mãi nhìn vào khuyết điểm của người khác cũng như bỏ quên điều tốt đẹp mà người khác đã làm. Đừng trở nên cô quạnh với mọi thứ xung quanh hay giam mình trong bóng đêm của nỗi buồn. Nguồn sống đôi khi đến từ người khác, nhìn vào bản thân để tìm ra khuyết điểm và sửa chửa, nhìn vào người khác để học hỏi và thông cảm cho nhau. Đừng ép mình lẫn người khác vào bóng tối, đừng để bản thân trở nên đơn độc giữa cộng đồng…

Đọc "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" tôi phát hiện ra bản thân mình cần và phải thay đổi không những trong suy nghĩ mà còn cả hành động. Tuổi trẻ rất cần sự tích cực, cần trải nghiệm để trưởng thành. Thanh xuân chính là hành trình đi để lớn, đi để hiểu và để nhận ra bao điều quý giá từ cuộc đời. Có những thứ mãi trường tồn và song hành cùng chúng ta đến cuối đời. Đó là gia đình- bến đỗ cuối cùng, nơi rời đi và cũng là nơi mong ngóng ta trở về, nơi có cha, có mẹ, có những người cùng một dòng máu, là đất nước chở che và nuôi dưỡng bao thế hệ con người, là dân tộc đùm bọc, san sẻ mọi gian nguy...

Một cuốn sách giúp người trẻ như tôi nhận ra trách nghiệm và nghĩa vụ của mình, cảm nhận được sự giáo dục to lớn từ người đi trước và nhận ra yêu thương là có thật. Tôi học được cách trân trọng bản thân và tôn trọng người khác. Cảm ơn "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" đã đưa tôi vượt qua hành trình trước kia, giúp tôi phát hiện ra cuộc đời này còn rất nhiều những điều tốt đẹp và dũng cảm đuổi theo giấc mơ của mình…

Đi qua một thời thơ trẻ để dần phát hiện ra mình cần phải làm chi cuộc đời mình, để minh bạch những khát khao bị thời gian và nỗi cô đơn thời mới lớn che lắp. Phải sống là mình và nhất định phải là mình. Vì chúng ta chỉ có một cơ hội để được sống mà thôi…

Tương lai là một ẩn số. Giữa cuộc đời lắm những bất trắc này, mong rằng tôi của ngày mai sẽ tự tin và mạnh mẽ để đi qua những khó khăn và thất bại, sẽ vượt qua mọi sóng gió cuộc đời một cách kiêu hãnh nhất... Mạnh mẽ lên cô gái ơi!

Chúc tôi của tương lai thành công rực rỡ... Cố lên!
Cần Thơ, ngày 16 tháng 9 năm 2019.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top