Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Nhà Giả Kim
[BÀI DỰ THI 058]
Họ tên: Tâm Anh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Nhà giả kim - Paulo Coelho
Thành phố Hồ Chí Minh, một đêm mưa.
Gửi chính tôi của những năm tháng ấy,
Tôi vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ sâu. Bây giờ chắc cũng đã hơn nữa đêm, ánh đèn đường hiu hắt còn rọi vào ô cửa sổ của một góc nhỏ nơi phố sá thị thành. Căn phòng tôi tối om, tôi có thói quen không bật đèn khi ngủ, sinh viên rồi đâu còn được như trước nữa. Tôi đi đến bên ô cửa sổ mong muốn tìm thấy ánh vàng dịu nhẹ của mặt trăng, nhưng mây đen đã che trăng sáng, khung cảnh bây giờ rất giống với khung cảnh của hai năm về trước, nhưng tâm trạng người so với cảnh vật đã không còn giống nhau nữa rồi.
Khoảng thời gian này của hai năm về trước có lẽ là khoảng thời gian bi kịch nhất trong cuộc đời tôi. Một cô gái sinh ra đã được gắn mác là niềm tự hào của gia đình, phải khoác lên mình bộ áo hào nhoáng của sự thành công và gương mặt tươi cười đầy giả dối. Tôi sống và lớn lên dưới sự cô độc khi rời xa vòng tay ba mẹ ngày bé, tôi không được phép làm sai càng không được làm ai thất vọng. Tôi mang theo nó suốt mười tám năm trời, tôi của những năm đó mệt mỏi lắm đúng không. Đứng trước áp lực chọn ngành, chọn trường, những lời qua tiếng lại của bạn bè, của những người ghét tôi và cả những người yêu thương tôi, tất cả đều khiến tôi mệt mỏi.
Nhiều đêm tôi choàng tỉnh dậy khi ngủ quên trên bàn học, màn đêm vắng lặng đến đáng sợ nhường nơi cho tiếng kêu ai oán của bản thân mình. Nhìn lên kệ sách vô tri, nhìn xuống những công thức vô giác tôi lại cảm thấy ám ảnh. Tôi của ngày xưa hay thích mở cửa sổ ở quê ra để ngắm trăng, tôi rất thích trăng.
Trăng trên cao, ánh trăng hiền dịu lại có sự bao dung cho mọi nỗi buồn của con người. Nhưng rồi những hôm mây che trăng sáng, như chút hy vọng mong manh cũng đã lụi tàn, tôi lúc ấy hoàn toàn tuyệt vọng. Trong đêm tối, tôi đã ngồi bó mình vào một góc trong căn phòng của chị gái. Nhìn những tấm giấy khen, những cái huy chương mà tôi dùng cả thanh xuân để đánh đổi liệu có vui vẻ hay không? Lúc ấy, tôi vô tình đọc được quyển sách: “Nhà giả kim” và đó có lẽ là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời tôi.
“Chúng ta là những lữ khách trong cuộc hành trình vũ trụ, là bụi sao cuộn tròn và nhảy múa trong những dòng xoáy của sự vô tận. Cuộc sống là vĩnh hằng.” Năm 12, với những nỗi lo sợ không tên như những con sóng xô bờ cứ bủa vây lấy tâm trí tôi mỗi khi tôi muốn nhắm mắt lại.
Nhưng sau khi đọc xong cuốn sách ấy tôi như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, như cảm nhận được hơi thở của sự sống, của yêu thương vẫn còn đang ở quanh đây nếu tôi vẫn còn tin vào trái tim đang đập từng nhịp của mình.
Tôi của ngày trước luôn e dè và nhìn nét mặt của người khác để sống thì tôi bây giờ đã tự trân trọng cuộc đời nhỏ nhoi trong cái vĩnh hằng của vũ trụ mà nâng niu từng phút giây. Tôi của ngày xưa luôn đi theo những lối mòn mà kẻ mang danh “con nhà người ta” đã bước để rồi tự cho đó là mục tiêu của chính mình thì tôi giờ đây đã tự vẽ nên tương lai của chính tôi, dù có hoa hồng hay nhiều gai nhọn tôi đều sẽ mỉm cười vượt qua vì tôi đang sống.
Tôi hiện tại rất ngưỡng mộ tôi khi còn bé, tuổi thơ tôi ước mình là nàng công chúa xinh đẹp, được sống trong lâu đài, lớn thêm một tí tôi lại ước mình trở nên mạnh mẽ như siêu nhân, có thể cứu cả thế giới. Nhưng rồi, càng lớn lên càng cảm thấy sợ hãi, ước mơ cũng vì thế mà nhỏ bé dần rồi tự cười chính mình về những giấc mộng hão huyền. Và rồi vào cái tuổi đẹp nhất đời người tôi lại hoàn toàn vô định khi lạc lối trong những giấc mơ của người khác. Nhưng cũng chính cậu bé chăn cừu kia đã cho tôi biết thế nào là khi không đứng trên đỉnh núi cao vẫn sẽ thấy bầu trời đầy sao.
Bây giờ nhìn lại, chính cuốn sách ấy đã giúp tôi vượt qua những ngày tháng tối tăm nhất để được là chính mình khi nó đánh đuổi đi những nỗi sợ vô hình trong tâm thức của tôi. Sự sợ hãi cũng giống như bạn cầm cái dù chờ mưa đổ xuống, hoàn toàn vô nghĩa, khi bạn đi theo tiếng nói của con tim, lắng nghe nó bạn sẽ biết mình cần gì. Điều quý giá nhất chính là ở hiện tại, là cuốn sách đang đọc hay tách trà đang nóng, vì chúng ta không biết được một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, liệu có thể hoàn thành được hay không.
Thành công là một món quà và nó chỉ dành cho những người dám vượt qua giới hạn của bản thân mà dũng cảm đón nhận nó. Hành trình của Santiago giúp tôi nhận ra rằng: phải luôn ước mơ, khi ước mơ đủ lớn cả vũ trụ sẽ hợp lại giúp đỡ bạn đi trên con đường của mình vì bạn sinh ra là một cá thể nguyên bản, làm sao có thể chết như một bản sao.
Tôi của hai năm trước ơi, có lẽ tôi phải cảm ơn cậu vì đã đọc quyển sách ấy để cứu lấy một linh hồn đang đi lạc của tôi, giúp tôi bây giờ có đủ dũng cảm đối đầu với nghịch cảnh, có đủ niềm tin để thêu dệt ước mơ. Ngày ấy, cậu hay than trách ông trời lắm nhỉ nhưng tôi giờ đây khác rồi cậu ạ!
Tôi không ước cuộc đời nhẹ nhàng đi mà chỉ mong đôi vai thêm mạnh, đôi chân thêm vững vàng. Vì cuộc đời là những chuyến đi nên chúng ta đâu thể vì những hòn đá ngang đường mà lỡ mất cả một thiên đường phía trước. Chúng ta tuy không giống nhau nhưng nhờ có cậu tôi mới biết được bản thân mình đã trưởng thành như thế nào. Bởi vì khi chúng ta cố gắng để đạt được ước mơ của mình thì chúng ta sẽ trở thành ước mơ của người khác, đây chính là điều tôi muốn gửi đến cậu năm tôi 18 ạ!
Cảm ơn cậu vào lúc khó khăn nhất không bỏ cuộc để có tôi của bây giờ. Đêm nay mây cũng che trăng sáng nhưng ngày mai thôi, bình minh ló dạng, mặt trời lại kéo những điều tốt đẹp lên cao, tôi sẽ lại xinh đẹp và rạng rỡ xách ba lô lên và đi chinh phục ước mơ.
“We will meet in Cambrigde…”