Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Nhóc Miko

BÀI DỰ THI 63:
Họ tên: Mi
Cuốn sách: Nhóc Miko - Ono Eriko
-----------
Là một ngày đẹp trời nào đó của cái tuổi xế chiều, mắt nhèm tai ù, mọi hoạt động cũng không còn nhanh nhẹn tháo vát như xưa nữa, chỉ là vô tình bắt gặp lại cuốn sách thuở nào còn xem như truyện gối đầu giường, thật tò mò, không biết cậu sẽ có phản ứng ra sao nhỉ?

Chợt cảm thấy bản thân thật già nua, thật chai sần, hay sẽ mường tưởng về một thời đã qua, về một quá khứ tươi đẹp, về những thước phim thanh xuân đáng giá nhất của cuộc đời mình?

Cầm trên tay cuốn truyện tranh “Nhóc Miko!”, mà thật hoài niệm sao thời gian trôi qua nhanh đến nhường vậy. Nhớ đến chút ngây ngô thời con nít cắp sách tới trường, nhớ đến chút ngọt ngào của tuổi trẻ, nhớ đến sự chân thành, nhiệt tình, năng nổ, hoạt bát của một thời thơ ấu, những thước phim kỉ niệm đầy thân thương và trọn vẹn bên gia đình, bên người thân, có bạn có bè, có cả những người đồng đội, người tri kỷ, có thầy có cô, tiếng cười giòn giã,… tất cả như một chuyến “phong ba bão táp” ùa về nơi tâm trí.

Phải thán phục rằng, Ono Eriko đã rất sâu sắc và khéo léo khi sử dụng những “chất liệu đời thực” sống động để phác họa những điều đẹp đẽ nhất về tuổi trẻ trong bộ truyện tranh dài tập không màu của mình. Có thể nói, cô đã khắc họa một cách rõ nét về mọi khía cạnh và mối quan hệ trong cuộc sống: có tình cảm gia đình, tình yêu đôi lứa, có tình bạn, tình thầy trò,.. Cũng có muôn vàn những xúc cảm được miêu tả vô cùng tinh tế: là niềm hạnh phúc khi được ăn một món ăn ngon; là nỗi đau niềm thương trước sự mất mát của chiến tranh để lại; là những cãi vã xung đột trong tình bạn, tình yêu; là những dỗi hờn, những ghen tuông, những tiêu cực, những ngại ngùng, những rụt rè của tuổi mới lớn. Tại đây, ta bắt gặp một Miko nhỏ nhắn đáng yêu, tinh nghịch hiếu động, mà cũng rất mè nheo bướng bỉnh. Một Mari kiêu kỳ đỏng đảnh nhưng luôn cố gắng hết mình theo đuổi đam mê bất tận được làm họa sĩ truyện tranh. Một Yuko chín chắn trưởng thành, đảm đang khéo léo, dịu dàng dễ thương. Một Tappei trong nóng ngoài lạnh, điềm tĩnh chững chạc. Một Kenta vui vẻ hoà đồng, hết mình trong tình yêu. Một Maruko tuy còn nhỏ nhưng giống như cụ già, xuất sắc trên mọi phương diện, là “con nhà người ta” trong truyền thuyết… Ta bất chợp thấy đâu đó hình bóng của chính mình trong Miko, cũng “va vào” chút dịu dàng chín chắn của Yuko, thêm cả sự cố gắng chăm chỉ nỗ lực của Mari nữa.

Còn nhớ hay không, cuộc sống của cậu trôi qua đã từng như cuộc sống của Miko, có bạn có bè, có thầy có cô, có cả những người hàng xóm vô cùng đáng yêu nữa. Cậu đã từng sống một cách vô âu vô lo, vui vẻ hạnh phúc, tự do tự tại; đã từng là cô công chúa nhỏ được yêu thương chăm sóc, có cha mẹ che chở, có em gái chiều chuộng, đến khi trưởng thành cũng gặp được người cậu yêu, và người yêu cậu. Cậu cũng đã từng mơ mộng từng hồn nhiên, luôn cảm thấy thế giới ngập tràn những điều tốt đẹp; có đôi khi cũng đã từng mong muốn trở thành một người lớn, được thoải mái làm những điều mình thích, không cần phải suy nghĩ vật lộn với đống bài tập hóc búa, với chiến trường của những con số, tính tính toán toán tra cứu hàng trăm trang công thức, oải mình với những đề văn phân tích, ngẫm nghĩ cả ngày dài hoàn thiện một bài văn nghị luận, đau đầu chóng mặt khi bình một câu thơ, một áng văn rồi bất lực mà thức thâu đêm, sáng sớm đã phải tới trường.

Thật ra, tôi cũng chỉ là muốn gợi nhớ rằng, cậu đã từng đáng yêu và thơ ngây đến nhường nào. Đã từng là một đứa trẻ trông ngóng từng cuốn truyện Miko. Đã từng khao khát mong muốn thế giới của mình giống như Miko: hè thì đi picnic cùng gia đình, đi công viên nô đùa với chúng bạn; đông thì hào hứng đắp người tuyết, xây dựng những pháo đài tuyết cậu chỉ được thấy trên phim. Cũng đã từng ghen tị với Miko, người gặp người thích. Cậu đã không biết rằng cậu mong muốn được giống như Miko đến thế nào đâu.

Cậu của năm 20, trong sáng và thơ ngây; rụt rè và e ngại; lạc quan và kiên cường. Cậu của năm 20, trân trọng từng giây từng phút, sống hạnh phúc, vui vẻ, vô tư. Cậu của năm 20, khiêm nhường và ngoan ngoãn, tận tình và tận tâm. Đã có những vụng về, những bỡ ngỡ, cũng có những sai lầm, những khúc mắc, nhưng cậu đã sống một cách trọn vẹn, và ngày càng trưởng thành hơn. Cậu đã biết lắng nghe, cũng biết đồng cảm. Cậu trở thành chỗ dựa tinh thần, nơi san sẻ tâm tư mà mọi người gửi gắm, trở thành cầu nối gắn kết nhiều mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn.

Cậu của hiện tại, có lẽ đã không còn ngây thơ như năm nào. Cậu của hiện tại, có lẽ đã chai sần những nỗi đau theo năm tháng. Cậu của hiện tại, đã không còn ngóng trông những ngày sinh nhật được thổi nến cắt bánh, những ngày giá rét mơ ước được thấy tuyết rơi, những ngày lễ Tết vui vẻ nhận phong bao lì xì, những ngày Hội khỏe tham gia kéo co, đá banh cùng chúng bạn. Cậu đã không còn là cô bé nhỏ được chiều chuộng và chăm sóc của năm nào. Cậu đã là một người chị phải chăm lo cho gia đình và cả hai đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn. Cậu đã trở thành trụ cột của cả nhà, và tôi mong rằng cậu đã làm hết sức như những lời cậu từng hứa năm nào: “Muốn trở thành một người để khi các em cần gì, thiếu gì có thể sẵn sàng trao cho các em những thứ các em mong muốn”.

Từ sâu thẳm trong tim, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, dẫu năm tháng có đổi thay, cậu vẫn sẽ luôn là cậu, và dù có gian lao thách thức, có phong ba bão táp, cậu vẫn sẽ kiên cường, sẽ lạc quan, sẽ dũng cảm chiến đấu hết mình để rồi vượt qua nó, bước đến cánh cửa của thành công. Cậu sẽ vẫn luôn là “mặt trời”, là vitamin C, lan tỏa đến mọi người những năng lượng tích cực, những sự ấm áp như cậu vẫn đã và đang làm. Tôi mong rằng, tâm cậu sẽ luôn sáng, và tuổi tác thì có sao chứ, cậu hãy cứ thực hiện những điều cậu thích, những dự định cậu luôn ấp ủ. Đừng run sợ, đừng bi quan, phải trân trọng chính mình, yêu thương chính mình, và hãy nhớ rằng cậu không bao giờ chỉ có một mình. Sẽ có những người thương yêu cậu, sẵn sàng giang tay ôm cậu vào lòng, trở thành điểm tựa, hi vọng của cậu, cùng nắm tay nhau tiếp bước trên đoạn đường sau này của cuộc đời.
 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top