Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Những Gì Đã Qua Đừng Nghĩ Lại Quá Nhiều

[BÀI DỰ THI SỐ 094]
Họ tên: Trần Phùng Lê Na
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều - Minh Mẫn – Du Phong


“Điều tuyệt vời nhất mà mùa thu mang đến cho những người học sinh chính là ngày khai trường. Nó như một mảnh ghép nhỏ bé trong kí ức tuổi học trò đầy mộng mơ, mà sau này, khi ta nhớ lại, mọi cảm xúc háo hức, tươi vui vẫn còn nguyên như thuở ban đầu”.

Một buổi sáng trời thu trong xanh, với ánh nắng vàng lấp lánh trên những vòm lá xanh rợp, lòng người rộn ràng, háo hức nhưng trong tôi lại có sự xuất hiện của một nỗi buồn không tên. Tôi muốn viết một cái gì đấy? Mà viết gì bây giờ? Bắt đầu từ đâu nhỉ? Và rồi… Tôi dạo thăm facebook, từ một người bạn share “Bila - Đọc để trưởng thành” như một cơ hội để tôi được trải lòng mình với tất cả mọi người.

Tôi không mong những gì tôi viết ra đây để ai đấy hiểu tôi, thương tôi hay vì một mục đích nào khác. Mà đơn giản tôi chỉ muốn viết cho cậu để mai này có đọc bức thư này để cậu thấy mình thật sự đã “Trưởng thành”.

Tôi của 3 năm về trước là một cô gái ít nói, vẻ ngoài khá lạnh lùng. Bởi vậy mọi người hay nhủ: “Có lẽ ấn tượng đầu tiên khi gặp Na là đôi mắt. Cô gái có đôi mắt to, tròn, lông mi dài và đen. Rất đẹp, nhưng cứ buồn thế nào ấy. Mà hình như cậu hay nhìn mông lung vào một cái gì đó xa xa. Nó làm đôi mắt cậu trở nên xa vắng, có gì đó man mác, buồn buồn, ngay cả khi cười cũng như gượng ép, không một chút tươi vui”.

Vâng! Nếu khi còn bé tôi ví mình như một bạn sóc, rất vô tư, tinh nghịch và luôn miệng cười. Thì bấy giờ tôi như một con nhím xù lông với những chiếc gai sắc nhọn. Bởi, khi bắt đầu trưởng thành con người ta hay suy nghĩ nhiều về cuộc sống, về tương lai…tất cả dường như rất mơ hồ, lưng chừng, tôi mất phương hướng, tôi mệt mỏi đến ngạt thở. Càng bế tắc tôi càng chôn chặt thì càng khó giải thoát. Rồi luẩn quẩn, rồi vòng vèo, rồi chông chênh, rồi chao đảo. Rồi tôi để mình đi lạc…

Tôi đã từng đọc ở đâu đấy: “Nếu muốn đến thì bạn phải đi, sẽ chẳng có ai mang đến cho bạn những cảm giác chiếm hữu và được chiếm hữu vẹn toàn như chính bản thân bạn đâu cô gái ạ. Có thể bạn chưa hiểu được tầm quan trọng của 2 từ “chiếm hữu”, nhưng rồi đến một ngày bạn sẽ nhận ra, cuộc sống này chỉ đơn giản là một quá trình đấu tranh để chiếm hữu mà thôi”.

Và rồi tôi cũng đã cố gắng hết sức, cố hết sức để lấy lại sự hồn nhiên thuở nào, để trở về là một cô gái của thời vô lo vô nghĩ. Tôi đã gắng vượt qua những vòng xoáy, những đảo điên, nhưng lại vô tình để những cố gắng ấy trở nên vô nghĩa. Tôi bắt đầu hoang phí thời gian của mình cho các mối quan hệ trên mạng xã hội, không biết từ khi nào mình trở thành một nhà tâm lí tư vấn về tình yêu, những mâu thuẫn,…

Ngày qua ngày tin nhắn hỏi thăm, trò chuyện, tán tỉnh, tỏ tình tăng lên nhiều hơn. Tôi dường như lấy đó là niềm vui, hạnh phúc… Nhưng rồi đến một ngày tôi sốc khi nhận ra rằng tất cả chỉ là “Tạm”, người đến người đi như cơn gió thổi vô tình, bản thân tôi đã cho họ cái quyền làm tổn thương mình. Từ khi nào tôi trở nên nhẹ dạ cả tin như vậy cơ chứ? Một lần nữa tôi suy sụp, chẳng tin vào lòng người, thế giới của tôi là 4 bức tường và một bầu trời status buồn vu vơ, lẳng lơ và trong tôi lóe lên suy nghĩ, hay mình “Quy y” nơi cửa Phật buông bỏ hồng trần, trần gian lắm đau buồn và giả dối. Từ đó tôi khép chặt trái tim mình hơn, khó cởi mở hay đón nhận tình cảm của bất cứ ai.

Con đường nào cũng có lối đi, trong khu rừng rậm rạp đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ có ánh sáng hiếm hoi vươn mình mà len lỏi qua cành lá. Thật vậy, tôi đã gặp thầy – một người có vẻ ngoài khá năng động, hài hước hay pha trò để gây tiếng cười… nhưng đối lập nội tâm thầy thì rất đặc biệt, một người vừa trải đời vừa trầm tư, sâu sắc. Tôi quen biết thầy tại một trường THCS mà tôi đi kiến tập năm 2, qua tiếp xúc tôi không mấy ấn tượng về thầy… nhưng sau một vài lần nói chuyện tôi lại cảm nhận có một sự đồng điệu nào đấy ở tôi và thầy.

Cùng có những khó khăn, rắc rối, tổn thương nhưng thầy lại luôn lạc quan còn tôi thì nhìn cuộc sống, suy nghĩ đầy bi quan. Chắc thầy nhìn ra điều ấy ở tôi, thầy đến gần tôi hơn, dẫn ra nhiều minh chứng để thuyết phục tôi, thậm chí thầy đã cho tôi mượn sách. Sau mỗi cuốn sách tôi đọc thầy đều hỏi: “Em cảm nhận và hiểu gì về nó?”. Thì ra khi con người ta trải nhiều, đọc nhiều họ đều chiêm nghiệm lại để rút ra bài học cho bản thân đó là một cách để biến người đang yếu ớt trở nên mạnh mẽ, giàu sức sống.

Trong số quyển sách thầy giới thiệu để tôi đọc và đến giờ tôi vẫn xem nó như động lực, bùa hộ mệnh để tôi tin đến ngày nào đấy mình thật sự sẽ “Trưởng thành”. “Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều” của Minh Mẫn – Du Phong “Cuốn sách này đơn giản chỉ là những câu chuyện đơn giản”. Những thứ đã vuột mất, những điều không thể tìm lại, bản thân dường như có rất nhiều rối ren, có cả bao cảm xúc ngổn ngang không thể gọi tên. Tuổi trẻ chênh vênh suy nghĩ nhiều về hoài niệm và vương vấn mãi những điều đó.

Tôi nhận ra trong “Tình bạn” những lần gặp gỡ rồi rời xa , những lần bên nhau rồi chia cách. Nói không buồn là đang dối lòng, còn buồn thì không đúng tâm trạng, mà là đau lòng, một loại cảm giác âm ĩ kéo dài qua từng ngày… Họ chỉ đáng nhớ, chứ không đáng để bản thân lãng phí thời gian sống ưu phiền mãi.

“Gia đình” là một mái ấm, là nơi để mỗi con người để trở về. Vợ chồng, con cái đâu thể hiểu hết suy nghĩ của nhau. Mãi đến sau này tôi mới nhận ra điều ấy. Vì 1, 2 đòn roi, la mắng tôi đã từng ghét bố mẹ mình. Nhưng suy cho cùng tôi đòi hỏi bố mẹ phải hiểu mình mà mình đã bao giờ thay vì nghĩ về điểm số, bạn bè, tình yêu, áp lực mà đặt mình vào cảm xúc của bố mẹ để suy nghĩ hay chưa?

“Tình yêu” luôn là một điều khắc khoải trong tâm hồn, đó là mối tình đầu nhưng rồi chia xa vì những lí do chẳng thể lí giải, đổ vỡ, tổn thương bởi tình yêu không thành, không với tới hạnh phúc trọn vẹn làm tôi buồn, hận, khép chặt trái tim mình bởi tôi cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối.

Thời gian trôi qua, những giây phút bên nhau của hai kẻ từng yêu, tất cả sẽ trở thành quá khứ, là hồi ức đẹp nhưng không thể nào quay trở lại được nữa. Đến một ngày nào đó trong mỗi chúng ta đều sẽ an yên và hạnh phúc. “Xã hội” không phải người cho mình cuộc sống đẹp đẽ, hạnh phúc, vui vẻ, cũng không chăm sóc, nuôi dưỡng mình cớ sao phải suy nghĩ họ nghĩ gì về mình?

Mình sống sao cho vừa lòng họ?

Mình chỉ cần sống tốt, không hổ thẹn với lương tâm, đạo đức, chân thật, lương thiện luôn chiến thắng tà ác…Và ở đời, chỉ khi nào biết buông xuống một thứ thì mới có thể trân quý những thứ khác. Và chỉ khi chấp nhận, không tiếc nuối mà ngoảnh đầu lại thì mới có thể mạnh mẽ bước đi, bước ra khỏi những tâm tư ủ ê, chông chênh trong chuỗi ngày dài đằng đẵng đầy khổ đau.

3 năm tiếp sau đó, sau ngày tôi nhận ra nhiều điều từ cuốn sách “Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều” cậu có thấy tôi đã thay đổi, mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhiều không? Tôi không còn thích nghe những bản nhạc sôi động mà tôi muốn tìm đến những bản nhạc bolero nhẹ nhàng. Nếu là tôi của trước đây tôi sẽ ngồi im lặng, rụt rè trong các mối quan hệ giờ tôi đã có thể chủ động tiếp chuyện. Tôi nhận thức rõ làm cô giáo cần phải đầy nhiệt huyết, niềm đam mê, phải luôn giữ lửa thì mới truyền lửa được, thử thách nuôi dưỡng ý chí, nghị lực, biết quý trọng mọi giá trị dù lớn hay nhỏ. Suy nghĩ tiêu cực chỉ làm bản thân mình bé nhỏ, nhụt chí mà thôi chứ không có ánh hào quang nào soi sáng cho tâm của mình. Quan trọng vẫn là thần thái.

Cuối thư, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới thầy – một người không dạy tôi tri thức, nhưng thầy là đã từng là người bạn, người anh và mãi về sau sẽ là người thầy giác ngộ cái suy nghĩ quá cũ rích, nhàm chán của tôi. Tôi muốn nói với cậu mai này có gặp khó khăn, mệt mỏi, áp lực cũng hãy rũ bỏ đi, nghĩ đơn giản thôi, chuyện quá khứ chỉ là chuyện quá khứ, mình cần sống cho hiện tại, hôm nay và cả tương lai rộng dài phía trước.

“Nếu người cảm thấy xa vời
Nếu người cảm thấy mệt rồi
Hãy buông!”.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top