Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Ông Già Và Biển Cả

[BÀI DỰ THI SỐ 168 ]
Họ tên: Nguyễn Thị Tình
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Ông già và biển cả


Gửi tôi của ngày xưa,

Những năm tháng của sự tuyệt vọng. Tôi của 15 tuổi – con người ấy đã ra đi mãi mãi. Và giờ đây tôi là một con người mới, mạnh mẽ, lạc quan, yêu đời hơn.

Hôm nay như bao ngày khác, chào tạm biệt lũ trẻ, tôi lại viết nhật ký để ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp mà tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được. Hôm nay bức thư tôi gửi chính tôi của 10 năm trước.

Cô gái còn nhớ giây phút mà bác sĩ chẩn đoán rằng “cô bị mắc căn bệnh xương thủy tinh” căn bệnh khiến cô có thể gãy xương dù chỉ là va chạm nhẹ không? Tuổi 15 là cái tuổi mà những cô gái như cô đang dần hoàn thiện mình về thể chất và tinh thần để trở thành một thiếu nữ, những cô gái ở độ tuổi này thường hay mơ mộng, tưởng tượng nhiều thứ chuyện lắm. Vậy mà cô lại ngồi trên chiếc xe lăn, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, việc tối thiểu nhất là vệ sinh cá nhân, là tự bước chân vào phòng tắm cũng cần đến sự giúp sức của mẹ.

Mỗi buổi chiều cô đều được thằng em trai kém 2 tuổi đưa ra đầu làng hóng mát lúc mặt trời dần xuống núi cũng là lúc mọi vật chìm dần vào bóng đêm. Cô thích cái khoảnh khắc đó, và ngày nào cũng mong được ngắm nhìn và hả hê khi bóng đêm bao phủ toàn bộ xóm làng nơi cô ở. Vì ban ngày khi nhịp sống sôi động diễn ra, cảnh vật, con người đều căng tràn sức sống thì cô lại một mình, vô dụng trên chiếc xe lăn, cô thực sự ghen tị với tất cả kể cả con kiến lửa đang tha mồi trên bậc thềm nhà cô, cô thấy ghét cả con cún đang vẫy đuôi với cô, chỉ vì nó có thể tự mình chạy ra đầu ngõ mà không cần ai giúp cả.

Cô muốn được chạy nhảy, vui đùa cùng bạn bè, nhớ trường nhớ lớp và cảm giác vô dụng khi phiền tới mẹ, tới em trong sinh hoạt cá nhân thường ngày. Dự định thi vào trường cấp ba điểm của huyện, hay ước mơ làm cô giáo của cô cũng không còn. Cô như bông hoa ủ dột héo tàn, không một tí nhựa sống nào. Năm tháng cứ hoài phí trôi qua, một năm cô sống trong sự tuyệt vọng, khép mình, không còn chia sẻ ước muốn, bày tỏ cảm xúc mình với ai, ngay cả lời nói cô cũng tiết kiệm lắm, cô hờn dỗi cả thế giới, oán trách ông trời đã gieo xuống tấm thân bé nhỏ của cô căn bệnh quái ác cướp đi tất cả những gì cô có, cô nghĩ vậy. Tuy vậy niềm thích đọc sách của cô vẫn còn, sách trở thành người bạn tri âm tri kỷ của cô, có những cuốn sách mà cô đọc đi đọc lại rất nhiều lần, vì thời gian của cô chỉ dành cho những trang sách.

Cuộc đời cô thật sự thay đổi khi cô được thằng em trai tặng cuốn sách “ông già và biển cả” cuốn sách nó mua lại của một thằng bạn trong lớp. Nhân vật ông già thực sự đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của cô. Không biết cô còn nhớ không, nhưng cô đã thay đổi bản thân một cách mau lẹ, cô kể với thằng em trai rằng cô muốn được như lão già. Cô thực sự ngưỡng mộ ông.

Lão cũng đã từng là một người đánh cá lão luyện, nhưng cả đời lão chưa bắt được con cá to nào, vợ chồng lão sống cô độc trong căn lều bên bãi biển, không có con cái, không tài sản đáng giá, đối với một người đàn ông việc không gây dựng được sự nghiệp cho bản thân là một điều bất hạnh, và việc không có con cái thì lại càng bất hạnh hơn, nhưng ông không hề cảm thấy bất hạnh, lão vẫn sống cuộc đời vui vẻ lạc quan với người vợ già, rồi khi người vợ qua đời để lại lão một mình trên thế giới lão vẫn không hề tỏ vẻ bi quan, đầu hàng trước số phận lão vẫn ngày ngày đánh cá, chơi với chú bé hàng xóm.

Cô gái không đi lại được nhưng cô không hề cô độc, mẹ cô và em trai cô, bạn bè, hàng xóm, luôn dành cho cô sự yêu thương, che chở, so với sự cô độc và thất bại của ông lão thì cô vẫn là người may mắn, thế mà một năm qua cô đã sống trong tuyệt vọng, oán trách thế gian.

Chuyện còn chưa dừng ở đó, cô càng khâm phục lão già hơn khi đọc đến đoạn lão chiến đấu với con cá kiếm, lão vui mừng biết bao khi mục tiêu cả đời đánh cá của lão sắp thành hiện thực, thì ông trời “theo cô nghĩ” lại lấy đi niềm hy vọng cuối cùng của lão, lũ cá mập đáng ghét đã xơi sạch con cá của lão, lão về trong tình trạng mệt nhoài, nằm lăn ra giường và thiếp đi, không một tiếng oán trách cuộc đời và cũng không hề đầu hàng số phận, lão vẫn tiếp tục sống mà như chưa từng có gì xảy ra. Ôi lão thật là một con người lạc quan, mạnh mẽ, lão là biểu tượng của sự lạc quan, tích cực, tình yêu cuộc sống, tinh thần dũng cảm vượt qua khó khăn mà mỗi con người cần giữ trong tâm, và cố thực hiện,

Cô gái đã khắc ghi hình tượng lão đánh cá trong lòng và sống bằng tinh thần mà lão đã sống cho những năm tháng tiếp theo. Cô đã trở thành cô giáo dạy tiểu học như mơ ước của cô sau 6 năm cố gắng.

10 năm trôi qua và tôi luôn thầm cảm ơn lão đánh cá cô gái ạ, cô của 10 năm trước đã không còn và giờ đây tôi đang sống cuộc đời đầy niềm vui và tiếng cười, cảm ơn cô gái của tôi đã cho tôi được như ngày hôm nay.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top