Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Oscar Và Bà Áo Hồng

[BÀI DỰ THI SỐ 123]
Họ tên: Nguyễn Thư
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Oscar và bà áo hồng


Gửi cô gái nhỏ vẫn thường đứng từ tòa nhà 10 tầng lặng ngắm nhìn xuống dòng người đông đúc lại qua và tự hỏi, sao mình thường ở đây nhìn họ mà không phải là một cá thể cũng ngược xuôi trong đám đông ấy… Cuộc đời sao cứ mãi xoay vần trong lối mòn của những bộn bề lo toan, rồi mải miết công việc, dư vị của cuộc vui rộn rã với bè bạn sau cùng sao chỉ là cảm giác nhạt nhẽo và bất an?

Này cô gái, em còn nhớ không, rồi một ngày thắc mắc ấy thưa dần bởi em đã rời góc tối đó và hòa mình vào dòng người tất bật để đi tìm câu trả lời... Vì những sóng gió hay vui buồn cuối cùng chỉ khiến em thêm mệt mỏi và trống rỗng sau chuỗi ngày dài chìm trong đám đông sống quá vội vã.

Rồi một ngày... Cô gái nhỏ của tôi chậm rãi bước dưới trời mưa một mình giữa dòng người và xe đang hối hả, em lặng lẽ vào một hiệu sách, đưa tay hờ hững rút một cuốn với mong muốn nó có thể khỏa lấp phần nào nỗi buồn đang hiện hữu trong em.

“Oscar và bà áo hồng” - bất giác em mỉm cười – cũng tốt thôi, chọn phải nó cũng như mình và nó có duyên.”

Này cô gái, đọc xong cuốn sách em đã cảm thấy như thế nào? Tôi còn nhớ rõ em đã ngủ một giấc thật sâu và cũng thật lâu, ánh nắng chiếu qua cửa sổ đánh thức em dậy với nụ cười thật nhẹ nhàng. Lâu lắm rồi phải không em, những giấc ngủ không mang theo muộn phiền hay mỏi mệt đã rất lâu rồi mới lại rời xa em như hôm ấy?

Cậu bé Oscar mang trong mình căn bệnh máu trắng - một bản án tử hình đầy đau đớn gieo vào thân xác em thơ ở cái tuổi lên 10. Mầm non ấy chưa kịp vươn cao thì đã đi dần vào lụi tàn bởi Oscar chỉ còn sống được vỏn vẹn 12 ngày nữa thôi. Ta sẽ sử dụng 12 ngày còn lại ấy như thế nào đây? Cô gái của tôi, câu chuyện bắt đầu lôi cuốn em từ đó phải không, khi cuộc đời em vốn đang là một chuỗi dài tẻ nhạt, nó thôi thúc em không ngừng lật giở từng trang bởi em như cảm nhận được từng bước chân mình cần đi cũng như nhìn thấy những gì mình đã bỏ lỡ.

Dưới sự hướng dẫn ngộ nghĩnh nhưng đầy thuyết phục của bà Hoa Hồng, Oscar coi mỗi ngày trôi qua là 10 năm và mỗi ngày cậu bé sẽ được một điều ước từ Chúa. Nếu là em, liệu em sẽ đau buồn tuyệt vọng hay vùi mình trong những thú vui trần tục cho thỏa những ngày cuối kiếp người, em có ước 10 năm ấy cứ kéo dài thêm mãi dù nó đi cùng với sự đau đớn bệnh tật hay đón bình minh trong trẻo và lặng ngắm vết thương không thể nói lên lời trong đôi mắt người thân yêu? Nhưng không, tôi biết em đã tìm thấy điều mình luôn mong mỏi…

Mỗi ngày tương ứng với 10 năm, em không thể chần chừ để lãng phí từng giây từng phút như cách em đã sống quá vội vàng mà quên đi những hạnh phúc giản dị ở ngay trong cuộc sống của mình. Oscar sẽ không thể tỏ tình với cô bạn gái Peggy Blue, không kịp cảm nhận thăng trầm của cuộc sống với bao niềm vui nỗi buồn nếu cậu bé bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào. Cũng vậy, cuộc sống này dù 12 ngày hay 120 năm đều không quan trọng bằng cách ta đang sống ngay trong giây phút thực tại này. Trong mỗi chúng ta đều có một cậu bé Oscar đang dần trưởng thành, nhưng vì mải chạy theo những thứ danh vọng, ham vui nhất thời mà ta chưa bao giờ nhận thấy.

“...Khi nghĩ về cái chết, cháu không bắt buộc phải cảm thấy đau. Cháu không biết điều đó có nghĩa là gì. Vì thế nó phụ thuộc vào cháu”.

Vì em không biết nó sẽ ra sao, thì chính em sẽ là người quyết định thái độ của mình, cho nên em đã chọn cách đối mặt với khó khăn như một cơ hội trải nghiệm thử thách hiếm có, em chọn cách rời xa những tiêu cực và buồn bã để tìm về cho mình sự an yên. Và em chọn cách ngắm nhìn thế giới này như thể lần đầu tiên sau giấc ngủ dài và sâu ấy: lắng nghe tiếng chim hót đón bình minh, cảm nhận hơi thở giúp ta tồn tại, mỉm cười với tiếng cười trong trẻo trẻ thơ, xoa nhẹ vết chân chim hằn trên trán mẹ và nỗi nhọc nhằn trĩu nặng vai cha.

Điều bí ẩn nhất ở nơi tận cùng thế giới chính là niềm hạnh phúc rất đỗi giản đơn khi mang tình yêu thương chân thành đang ngự trong trái tim mỗi chúng ta đến với mọi người, phải không cô gái?

Lá thư này tôi viết cho em như một mốc đánh dấu sự trưởng thành của một cô gái đã tìm được lối đi riêng, luôn sống hết mình như hôm nay là ngày cuối cùng để cuộc đời thật sự là đáng sống. Quá khứ đã lùi xa, tương lai như những ảo ảnh còn chưa tới, chỉ có giây phút hiện tại này đừng nên lãng phí, hãy dùng nó để yêu thương và cảm nhận thương yêu, hãy cứ lạc quan và tự tin như vậy nhé!

Gửi cho chính tôi của những ngày xưa đã cũ...

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top