Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng

[BÀI DỰ THI 041]
Họ tên: Hoàng Lê Ngọc Hiệp
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Sống thực tế giữa đời thực dụng – Mễ Mông


2 năm 1 tháng 9 ngày,

Ta đã trường thành bao nhiêu sau ngần ấy thời gian?

Sau một chặng đường đã qua, câu hỏi ấy vẫn không ngừng day dứt trong lòng. Phải làm sao để giải quyết những rắc rối này đây? Cho đến khi, mình vô tình đọc được cuốn sách SỐNG THỰC TẾ GIỮA ĐỜI THỰC DỤNG của nhà văn Mễ Mông.

Cuốn sách này chắc không còn xa lạ gì với mọi người. Còn mình, mình vô tình đọc được nó vào giữa những tháng ngày chông chênh nhất của tuổi trẻ. Cái cảm giác trống rỗng đến vô định của những người trẻ lòng thật khó mà diễn tả. Chính là không biết mình là ai, mình sẽ làm gì và đi về đâu… Lòng ngập tràn vô vàn những câu hỏi về chính mình, về gia đình, về bạn bè, về sự nghiệp. Cảm tưởng như cuộc sống chỉ tràn ngập bóng tối. Thế nhưng, duy chỉ có một ngọn lửa, ngọn lửa rực sáng và ấm áp nhất mà mình từng thấy – SỐNG THỰC TẾ GIỮA ĐỜI THỰC DỤNG đã nhen nhóm lại hy vọng trong lòng mình. Thật sự, khi đó, mình muốn hét lên với cả thế giới rằng: Mình thực sự đã được cứu sống rồi!

TÔI THÍCH MỘT TÔI NỖ LỰC HƠN. Đó là một trong những thông điệp mà mình tâm đắc nhất khi đọc xong cuốn sách này. Đúng vậy, ngoài nỗ lực ra chúng ta chẳng thể làm gì. Nỗ lực là thứ duy nhất mà ta có thể làm được. Nỗ lực để thay đổi. Nỗ lực để làm nên giá trị của chính mình. Chỉ có nỗ lực, chúng ta mới có thể tồn tại, sống và hạnh phúc giữa cuộc đời đầy phức tạp này. Chính tư tưởng thực tế và cách truyền đạt thẳng thắn này của Mễ Mông đã thổi bùng ngọn lửa nỗ lực trong mình vào chính lúc mà mình muốn từ bỏ tất cả. Ngày hôm nay, khi nhìn lại tất cả, mình thật sự muốn gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất đến cô ấy. Thật may vì đã xuất hiện trong cuộc đời mình! Đọc được một cuốn sách hay cũng giống như gặp được tri kỉ vậy. Bạn chẳng cần phải nhiều lời, chỉ cần lặng lẽ lắng nghe cũng đủ để thấu hiểu.

Bàn một chút về chuyện quá khứ, hiện tại và cả tương lai nữa…

Ngày đó, mình ngốc lắm! Thi rớt trường đại học mà mình hằng mong muốn này. Sau đó “gap year” một năm để theo đuổi lại đam mê. Nhưng chắc duyên chưa đủ nhiều, thiếu 0,15 điểm và mình lại rớt lần hai. Lúc đó, mình quyết định quay trở về ngôi trường ban đầu làm sinh viên năm nhất trong khi bạn bè đã qua năm hai cả rồi. Đâu chỉ vậy, mình còn xấu và béo nữa chứ! Khuôn mặt lại chẳng đủ xuất sắc để thu hút người khác. Cách nói chuyện thì khá gượng gạo và có gì đó nhuốm màu tiêu cực. Hầu như mình có rất ít bạn bè. Gia đình còn ở xa. Mình lại chẳng muốn ba mẹ thêm bận tâm về mình chút nào cả…Đúng vậy, mình từng là một cô bé nhạt nhẽo như vậy đấy! Ngốc thật mà!

Bây giờ, bạn đoán xem mình thế nào? Nhìn về quá khứ, cảm giác như mình đã trở thành một phiên bản hoàn toàn khác vậy. Sau hai năm không ngừng học tâp, bây giờ điểm số của mình đã khá ổn rồi. Mình vẫn trên con đường khám phá để thấu hiểu lĩnh vực Tài Chính. Hành trình chinh phục ngoại ngữ vẫn chưa từng dừng lại. Hằng ngày luôn dành thời gian để tập luyện thể thao. Dáng hình cân đối, khuôn mặt rạng rỡ, ngập tràn năng lượng. Điều quan trọng là mình suy nghĩ tích cực hơn trước, vui vẻ hòa đồng với mọi người nên lúc nào cũng được bạn bè xung quanh yêu quý, thầy cô nhiệt tình chỉ bảo. Cuối tuần yên tình đọc sách rồi hào hứng dạy văn cho các bạn nhỏ. Mình luôn nỗ lực để hoàn thành tốt những việc của hiện tại. Có lẽ chính vì vậy mà ba mẹ không còn phải lo cho cô con gái nhỏ này nữa. Bây giờ, mình hết ngốc rồi!

Ngày mai, bạn nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào? Hãy để tương lai quyết định đi…

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh mà. Mới đó đã hơn hai năm. Khi nhìn lại, cứ ngỡ như mới ngày hôm qua… Này, biết không, bật mí một bí mật nhỏ nhé! Thật ra, mình cảm thấy mình khá dị ấy? Chính là đang ở giữa khoảng thời gian phơi phới nhất của tuổi trẻ, thế nhưng lúc nào mình cũng bị “ám ảnh” bởi thời gian. Lúc nào mình cũng lo rằng: thời gian qua rồi mà mình vẫn chưa kịp trưởng thành. Bởi vì, thanh xuân ngắn ngủi lắm, ngót nghét cũng chỉ 10 năm mà thôi. Hiện tại, mình 21 tuổi. Như thế là chỉ còn 9 năm nữa thôi…Thời gian thật đáng giá!

BEFORE – AFTER

Bạn biết phong trào này chứ? Với mình, nó không chỉ là trào lưu mà còn là lối sống. Lúc nào cũng vậy, khi bắt đầu làm một điều gì đó, mình luôn đạt ra cho bản thân một khoảng thời gian nhất định để có thể xem lại bản thân đã thay đổi thế nào. Và rồi mình nhận ra là…đúng vậy…ngày đó, mình chẳng có gì. Bây giờ, mình đã có tất cả. Vì mình là phiên bản tốt nhất của chính mình!

CẢM ƠN BẢN THÂN VÌ ĐÃ KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC!

Yêu cô, cô gái nhỏ của tôi ❤

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top