Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Suối Nguồn

[BÀI DỰ THI SỐ 160]
Họ tên: Mai Chi
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Suối Nguồn


Gửi bản thân mình của 3 năm trước,

Chào cậu, đây là lần đầu tiên mình viết thư gửi đến cậu trong quá khứ. Không phải là lá thư gửi cho mình trong tương lai, mà là mình trong quá khứ vì đối với mình quá khứ là một điều rất quan trọng, thiêng liêng, có quá khứ mới có mình ngày hôm nay. Hơn 3 năm trước, cậu là học sinh lớp 11, cậu khép mình và sợ mở lòng với người khác. Dù cậu có bao nhiêu bạn bè, cậu vẫn luôn giữ cho mình một thế giới riêng không ai có thể chạm tới. Bây giờ mình đã là sinh viên năm 2, học ngành học mà ngày đó mình luôn mơ ước, tự tin hơn trước rất nhiều, mở lòng hơn và quan trọng nhất vẫn luôn sống theo cách mà mình mong muốn.

Có lẽ trong quá trình trưởng thành của mình, điều có ảnh hưởng lớn nhất, không phải một ai đó, mà là cuốn Suối nguồn. Còn nhớ ngày 8.3 năm đó, cậu nhận được cuốn Suối nguồn từ một người anh trên mạng, cậu đã vui sướng thế nào. Đến bây giờ, mình vẫn giữ liên lạc với anh, anh vẫn dịu dàng tận tình cho mình lời khuyên như tiệm tạp hóa Namiya của riêng mình vậy. Và nhờ lần tình cờ quen đó, cuốn Suối nguồn và anh đã trở thành một phần quan trọng trong quá trình trưởng thành của mình. Suối nguồn là một điều kì diệu và một chân trời mới cao cả mà mình chưa từng chạm tới, chưa từng nghe tới, và cũng chưa từng hình dung ra. Tư duy của tác giả mạch lạc, xuyên suốt từ đầu tới cuối cuốn sách hơn 1200 trang, tư duy về triết lý sống độc lập của con người. “Năng lực của mỗi người là có thể khác nhau, nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn giữ nguyên: mức độ độc lập, chủ động và tình yêu với công việc của mỗi người là yếu tố quyết định tài năng của anh ta với tư cách là người lao động và quyết định giá trị của anh ta với tư cách một con người. Sự độc lập là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá phẩm chất và giá trị của loài người. Anh ta là ai và anh ta tự tạo ra cái gì; chứ không phải anh ta đã làm được gì hoặc không làm được gì cho người khác. Không gì có thể thay thế được phẩm giá cá nhân. Và không có tiêu chuẩn nào khác cho phẩm giá cá nhân ngoài tính độc lập.” Lần đầu tiên mình biết rằng hi sinh vì người khác không phải là hành động cao cả nhất, mà phải là sự tận tụy hết lòng tạo ra thành quả bằng chính trí tuệ của mình. “Loài người luôn được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó, mà là cho đi một cái gì đó. Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, niếu không thì chẳng có gì để phân phối cả.” Từng câu từng chữ trong cuốn sách chạm tới mình, đó chính là điều mình luôn tìm kiếm, luôn mong muốn và đã trở thành ngọn đèn cho cậu trong khoảng thời gian đó, và cho mình bây giờ và hiện tại.

Lần đầu tiên đọc Suối nguồn, cậu đọc ngấu nghiến, cậu thần tượng Howard Roark, cậu sốc với Dominique, cậu không hiểu nổi những lời nói và cách sống của Toohey và Gail Wynard, cậu ghét Peter Kating và sự luồn cúi của anh ta. Cũng dễ hiểu thôi, khi đó cậu mới là đứa học sinh lớp 11 trong giai đoạn chênh vênh và mất niềm tin vì một người đã qua. Sau này, khi được trải nghiệm nhiều thêm, mỗi lần đọc Suối nguồn, mình lại hiểu thêm một tầng nghĩa mới. Mình hiểu hơn sự giằng xé trong Dominique, có thể nói gọn trong câu: “Tất cả hoặc không có gì”. Như cơ chế bị kích thích của cơ tim, Dominique cũng vậy, luôn đòi hỏi sự hoàn hảo, tuyệt đối và tận tâm với cái đẹp, cái vĩ đại, không thương lượng và chia sẻ linh hồn của mình vì bất cứ ai khác. Đó cũng là lí do tình yêu của Howard Roark và Dominique đặc biệt đến vậy. Để nói “Anh yêu em” thì người ta phải nói từ “Anh” trước đã.” Còn nhớ chứ, nhờ câu nói này cậu đã biết yêu và trân trọng bản thân mình hơn, không còn buồn mãi về một người đã xa. Đến giờ, mình vẫn tin và đợi một người như thế, mình sẽ yêu không vì sự hy sinh hay thương hại, sẽ trao cho người đó cái tôi trần trụi nhất, vì mình chính là bản thân mình.

Hơn 3 năm rồi, mình vẫn đang trên hành trình trải nghiệm chân lý sống trong Suối nguồn. Còn rất nhiều điều mình chưa làm được, có rất nhiều khó khăn và cả những chuyện buồn xảy ra, nhưng mình vẫn đang cố gắng từng ngày để đạt được sự độc lập đó. Cậu biết không, mỗi khi mình thất bại, mình thiếu niềm tin với cuộc sống, thì Howard Roark và Suối nguồn lại cho mình một niềm tin mãnh liệt rằng mình hãy sống như con người mình, hãy làm việc độc lập và hết mình để thỏa mãn cái tôi của mình. Đó là điều cốt lõi nhất của cuộc sống. Còn rất nhiều điều mình chưa hiểu, còn nhiều điều cần kiểm chứng, và mình cũng không dám chắc con đường mình đang đi thực sự phù hợp cho mình, nên mình vẫn coi đây là những trải nghiệm để đi tìm chính bản thân mình, để hiểu rõ hơn bản thân mình. Trước đây, mỗi khi những nỗ lực bỏ ra không được đền đáp hay đón nhận xứng đáng, nhất là trong chuyện tình cảm, cậu luôn cảm thấy buồn và thất vọng, nhưng giờ đây, mình làm mọi chuyện vì nó là điều mình muốn làm, và mình không còn mong chờ quá nhiều vào việc người khác sẽ đón nhận nó như thế nào.

Cảm ơn cậu vì những năm tháng đó đã không buông bỏ hi vọng, đã dành thời gian cho bản thân và tìm được những điều thật sự có ý nghĩa như Suối nguồn. Dù trong những năm cấp 3 đó, cậu chưa thực sự vui vẻ và tận hưởng mọi khoảnh khắc, dù nhiều khi suy nghĩ của cậu là những vòng quẩn quanh, mình thật sự xin lỗi và cũng cảm ơn cậu. Nhờ khoảng thời gian chênh vênh đó mới có bản thân mình bây giờ, không hoàn hảo nhưng là chính mình và luôn lạc quan, lòng mình luôn nhẹ nhàng vì mình biết rõ mình muốn sống như thế nào.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top