Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Thất Tịch Không Mưa

[BÀI DỰ THI SỐ 112]
Họ tên: Đỗ Phương Lam
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Thất Tịch Không Mưa - Lâu Vũ Tình


Hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ! Và tớ cũng đang rảnh rỗi nên nhân tiện gửi cho cậu lá thư này.

Cậu chắc cũng chưa đoán được ra tớ là ai đâu nhỉ!? Nói ra thì hơi bất ngờ một chút… tớ là cậu đấy, tin được không?

Gửi đến cậu - Đỗ Phương Lam của một năm trước.
Có lẽ giờ này năm trước cậu đang ngồi học trên trường. Tớ của năm nay thì khỏe hơn rồi, không còn học vào buổi chiều nữa. Còn cậu, năm trước học vào buổi chiều lúc nào cũng than thở mệt mỏi...rồi lại buồn ngủ nữa chứ.

Cái năm tuổi 17 ấy cậu vẫn còn là một cô bé hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Cái tuổi mà đáng lẽ phải tìm cho được người trong mộng của riêng mình rồi...nhưng cậu lại không. Bởi ở cái tuổi ấy, cậu nghĩ rằng yêu đương vào làm gì cho mệt, bài vở còn nhiều, học hành chưa xong, việc nhà chưa lo hết, yêu làm gì.

Thế nhưng cậu của hôm nay đã khác rồi. Tớ đã biết thế nào là thích một người rồi đấy, cậu tin không? Chắc chắn khi đọc tới đây cậu sẽ thấy rất ngạc nhiên nhỉ. Nhưng mà… tớ nói thật đấy ư!

Cậu có nhớ trước đây cậu đã từng đọc cuốn "Thất Tịch Không Mưa" của Lâu Vũ Tình không? Ban đầu cậu đọc chẳng có ấn tượng gì, vì lúc đó cậu đâu hiểu được yêu là gì, thích là gì. Thế nhưng tớ...bây giờ tớ đã cảm nhận được...rằng cảm giác thích một người mà chôn chặt trong tim nó khó chịu đến nhường nào.

Có lẽ cậu sẽ rất ghét tớ. Bởi vì trước đây cậu đã từng hứa là sẽ không yêu bất cứ ai cả. Nhưng bây giờ tớ lại phá lời hứa ấy mất. Xin lỗi cậu. Nhưng cậu của năm ấy đâu biết được rằng tình yêu nó đến một cách bất chợt và không hề hay biết. Cứ ngỡ rằng là không thích người ta đâu. Nhưng thực sự là đang thích đấy. Chỉ cần nhìn thấy người ta thôi, cũng khiến tớ vui cả ngày rồi.

Lâu Vũ Tình có nói rằng: "Tình yêu giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa." Trước đây lúc nào cậu cũng nói rằng tình yêu lúc nào cũng đẹp, và nó vô cùng ngọt. Lúc đó chỉ có cậu mới thấy vậy, còn tớ bây giờ thì không. Như Lâu Vũ Tình nói, tình yêu nó đắng thật sự đấy, không ngọt như cậu đã từng tưởng tượng đâu. Mà yêu đơn phương lại còn đắng hơn thế nữa…

Đọc đi đọc lại "Thất Tịch Không Mưa" tớ mới cảm nhận kỹ vị đắng của nó. Cứ đắng dai dẳng trên đầu lưỡi, làm mọi cách vẫn không thể hết đắng. Tớ chợt nhận ra rằng tớ giống Thẩm Thiên Tình. Thiên Tình đơn phương anh ruột của mình, còn tớ thì đơn phương cậu ấy. Mặc dù Thiên Tình đã để lộ cho Hàn Vũ biết là cô yêu anh ấy, anh ấy biết, nhưng vẫn vờ không quan tâm. Bởi vì chính cái ranh giới huyết thống đã cản trở bọn họ.

Tình cảm của tớ mặc dù không như bọn họ nhưng vẫn đắng lắm cậu ạ. Thích một người đâu phải chuyện dễ dàng gì. Đắng hơn là khi bị từ chối lại khiến tim ta đau gấp trăm vạn lần. Tớ ngu ngốc khi đã can thiệp vào cuộc sống của họ, mong muốn họ được tốt hơn...nhưng đáng tiếc là họ lại không cần.

"Thất Tịch Không Mưa" đã khiến tớ trưởng thành hơn. Đau không được phép khóc. Buồn thì tự mỉm cười với bản thân. Và cầu mong cho người mình thích sẽ được hạnh phúc, Tuy biết làm vậy vẫn bị gọi là ngốc, nhưng như thế bản thân tớ mới nhẹ lòng.

Cậu biết không, tuy người ta không thích tớ...nhưng người ta cũng đã dạy cho tớ biết thế nào là những rung động, những xúc cảm đầu đời.

Và bài học mà "Thất Tịch Không Mưa" dạy tớ chính là sự mạnh mẽ, sự kiên cường, dạy cho tớ biết thế nào là tự vượt qua...và hơn hết chính là dạy cho tớ sự trưởng thành trong tình yêu.

Cậu thấy tớ vĩ đại không? Tớ cảm thấy mình không còn là một cô bé nhút nhát như ngày xưa nữa. Mạnh dạn thổ lộ, mạnh dạn đón nhận. Hãy cảm ơn tớ đi nhé, vì tớ đã làm cho cậu của bây giờ tốt lên rất nhiều, dám đối diện với mọi chuyện và biết tự vượt qua.

Cảm ơn "Thất Tịch Không Mưa" đã đến bên tôi trong lúc tình cảm còn non dại.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top