Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Thiên Quan Tứ Phúc

BÀI DỰ THI 116:
Họ tên: Diên Dăn Dở
Cuốn sách: Thiên Quan Tứ Phúc
---
“Thân tại nơi Vô Gián, lòng ở nơi Đào Nguyên” - hiếm có cuốn sách nào mà khi tôi khép lại, lại để cho mình một nỗi thổn thức như thế. Thời gian như chiếc đồng hồ vậy, nó cứ chạy hoài và con người bị cứ bị cuốn này vào vòng xoáy của xã hội, có kẻ tốt, người xấu. Nhưng chung quy lại, chẳng phải khi còn trẻ, ta đều có một nỗi niềm khao khát được cống hiến cho đời đấy sao. Nếu có một cuốn sách nào để tôi phải bỏ vào chiếc hộp thời gian, gửi tới tương lai Lời hỏi đáp 2020, thì chỉ có “Thiên Quan Tứ Phúc”. Hi vọng những người đọc cuốn sách này và cũng là tôi của tương lai, sẽ có một trái tim biết yêu thương, bước lên con đường hướng thiện, như vị Thái Tử mà tôi yêu mến.

Câu chuyện bắt đầu từ 800 năm trước, khi còn là thái tử của nước Tiên Lạc. Tạ Liên một lòng muốn bảo vệ con dân của mình. Năm 17 trong lễ tế trời, một tay cầm hoa một tay cầm kiếm, thái tử cứu một đứa bé rơi từ tường thành, cùng năm vì tiêu diệt yêu ma, gặp gỡ được Võ Thần Đại Đế - Quân Ngô. Vì một câu “Thân tại nơi Vô Gián, lòng ở nơi Đào Nguyên” mà trở thành “Hoa quan võ thần”.

Viễn tưởng từ đây người có thể cứ thế mà thực hiện ước vọng của mình - cứu vớt chúng sinh. Thế nhưng, Tiên Lạc quốc đến hồi diệt vong, một trận ôn dịch, chiến tranh đến. Là thần, người bỏ ngoài tai sự khuyên can mà hạ phàm, chỉ hi vọng có thể cứu được con dân của mình. Người cứu họ, nhưng đáp lại là những kẻ lấy oán báo ân. Tạ Liên bị biến thành người phàm, phong ấn pháp lực sau khi Tiên Lạc bị diệt vong. Điều có thể làm người đọc đau lòng nhất là chính những kẻ từng thờ phụng Tạ Liên lại từng nhát từng nhát dùng kiếm cứ thế đâm vào người. Là thần, không chết được, nhưng Tạ Liên cũng biết đau. Tín đồ của mình gần như không còn, bị những người từng thờ phụng mình phản bội.

Dù có tâm hướng thiện cách mấy, Tạ Liên cũng có lúc trở nên rất “người”, hắn cũng từng mang hận, cha mẹ chết, nỗi hận đối với người khác càng lớn, muốn cả thế gian phải bồi táng với thân sinh mình, người muốn trả thù. Nhưng nhân tâm người còn đó, phía sau vẫn còn một tín đồ trung thành, một quỷ hồn vì người hứng chịu oán hận của vong linh. Tín đồ trung thành cuối cùng ấy, như ngọn lửa thắp lại trái tim đã tàn lụi của Tạ Liên, không biết quỷ hồn ấy là ai, đế từ đâu. “Đốm lửa kia, là đốm lửa của ngọn đèn đêm được y dùng mấy đồng tiền để mua về. Là đốm lửa muốn kéo y khỏi ngôi mộ những đêm đông giá rét, là đốm lửa ngăn không để Bạch Vô Tướng không gây hại đến y, là đốm lửa thay y hét lên những tiếng thảm thiết khi phải chịu trăm kiếm xuyên tâm”. Nhưng chỉ như thế thôi, đối với người đã là đủ. “Một người, chỉ cần một người, thật sự chỉ cần một người là đủ rồi”. Khi nằm trên đất bằng lạnh lẽo, Liên đã nói như thế. Trái tim của người chỉ cần một người còn tin tưởng là đủ để người vực dậy. Kịp thời cứu được người khác, Liên lại một lần nữa phi thăng. Lần thứ hai phi thăng làm thần, chưa đầy một khắc Tạ Liên lại bị giáng chức, từ đó người cứ thế trở thành trò cười của các thần khác, nhặt đồng nát sống qua ngày.

Thú thật, một câu chuyện tưởng chừng như mang hướng viễn tưởng, những câu chuyện của Tạ Liên thật sự rất giống với con người nơi xã hội này. Khi ta còn trẻ với bao nhiêu ước vọng và nhiệt huyết, một lòng muốn bước lên con đường chính nghĩa. Nhưng sự thật xã hội tàn khốc cứ vùi dập những trái tim nhiệt huyết ấy. “Đường có đi được hay không, có lẽ không phải do ta quyết định, nhưng có đi hay không lại chỉ có ta mới có thể quyết định”. Dù bị người đời vùi dập, những vị thần quan Tạ Liên vẫn giữ mãi chân tâm của người. Liệu thật sự trên thế gian có được bao nhiêu người như thế? Nói như thế, không phải ở Tạ Liên không có sự thù hận, nhưng thật sự sâu trong bản chất của người, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, đủ để người tin tưởng thế gian trở lại. Cũng giống như xã hội vậy, ta có thể thấy mặt trái của nó là những sai trái, những dối gạt, nhưng một phần còn lại, thế gian này vẫn còn nhiều điều dịu dàng đối với ta. Chỉ cần bạn để ý một chút, cuộc sống muôn hình vạn trạng. Chỉ hi vọng bản thân, có thể thấy nhiều điều tốt đẹp, dù có bao nhiêu sóng gió, vẫn có thể vẫn giữ vững để bước tiếp.

“Tạ Liên này, gì cũng được chỉ có chết là không, cái gì cũng chẳng có nhiều, riêng mất mặt thì nhiều vô kể. Bao nhiêu chuyện xấu hổ hơn y đều đã làm rồi, hơn nữa còn cảm thấy chẳng có gì đáng nói”. Trải qua bao nhiêu chuyện, Tạ Liên từ thái tử nước Tiên Lạc thành kẻ nhặt đồng nát. Nếu là người thường, sẽ không tránh khỏi sự xấu hổ vốn dĩ của con người. Nhưng Tạ Liên thì không, bởi lẽ nỗi đau đớn nhất trong đời, mất cha mẹ, mất tín đồ, bị phản bội, bị giáng chức tận 2 lần đã là chuyện của 800 năm trước. Chẳng còn gì có thể làm người đau khổ vượt qua chúng.

Con người ta cũng vậy, những chuyện đau lòng, đáng buồn trong quá khứ, nếu có thể quên đi thì hãy quên. Quá khứ là dĩ vãng, tương lai thì vô định, sao không hãy sống hết mình cho hiện tại.

Ở phía sau Tạ Liên vẫn còn có một Hoa Thành, một người từ nhỏ mệnh “thiên sát cô tinh”, là đứa trẻ được Tạ Liên cứu giúp, là oan hồn mãi không siêu thoát vì vẫn còn nỗi vấn vương. Đến cuối cùng trở thành con quỷ vì yêu mà thành. Hoa Thành bước đến Tạ Liên như con suối nhỏ mát lành gột rửa quá khứ đau thương. Một Hoa Thành si tình, lẽ ra có thể thành thần, lại chọn con đường đọa quỷ vì muốn có đủ sức mạnh bảo vệ Tạ Liên. Họ đến với nhau như lẽ thường tình, người có tình ta có ý. Ở Hoa Thành là sự si mê, ái mộ một Tạ Liên đơn thuần, vì muôn dân đặt lên làm đầu. Còn ở Tạ Liên, Hoa Thành như là nơi để về sau bao nhiêu sóng gió. Ở hiền thì sẽ gặp lành, có lẽ điều này đúng với cả hai con người ấy.

“Thiên quan tứ phúc
Bách vô cấm kỵ”.
Tới những ai còn đang lạc lõng, chơi vơi ở tuổi trẻ. Phải chăng ta vẫn đang mắc kẹt với những bộn bề của xã hội, có đôi khi là đánh mất bản thân. Hãy thử một lần đọc “Thiên Quan Tứ Phúc”. Bản tính con người liệu có dễ đổi thay theo thời gian không ? Điều đó còn phụ thuộc trái tim bạn như thế nào, dù thế gian có còn nhiều điều xấu xa, nhưng hãy vẫn giữ chân tâm của mình. Hãy mạnh mẽ nhưng trái tim đừng quên sự thiện lương. “Một tay cầm kiếm, một tay nâng hoa, ý rằng “Dù có đủ sức diệt thế, cũng không quên tấm lòng son”

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top