Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Tìm Lại Cái Tôi Đã Mất

[BÀI DỰ THI 200]
Họ tên: Shin
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Tìm lại cái tôi đã mất


Gửi cho chính mình, của nhiều năm trước.
Cái giá của sự trưởng thành…

Hôm nay vừa đi họp lớp về gặp lại những người bạn cũ, muốn viết cho cậu một chút. Hôm nay chỉ ngồi một góc nhìn, bởi vì tôi hiểu mọi người sẽ thế nào. Thật may vì đã đọc được cuốn sách “Tìm lại cái tôi đã mất”. Tôi hiểu mình, hiểu ra mọi người và tôi hiểu mọi thứ trong cái giá của sự trưởng thành.

22 tuổi, tôi vừa gặp đám bạn hồi cấp ba của mình. Mọi thứ thật sự đổi khác. Tôi hiểu ra sự trưởng thành giúp chúng ta nhiều thứ, nhưng cũng giúp chúng ta bớt đi vài mối quan hệ, cô bạn hồi cấp đó chúng mình chơi thân, bây giờ chúng tôi còn chẳng thèm nhìn mặt nhau. Chàng trai mà khi xưa cậu thích, bây giờ tôi chẳng còn gì ấn tượng.

Cuốn sách này đã giúp tôi nhìn thấu mọi người. Rằng tại sao mỗi buổi họp lớp mọi người đều cố gắng thật nổi bật, muốn chứng minh mình thật thành đạt, giúp tôi hiểu ra ẩn ý đằng sau những câu nói bình thường đều là đang muốn chứng minh mình hơn tất cả. Nó giúp tôi nhận ra: Mọi người đang tìm kiếm niềm vui tạo.

“Cuộc sống hỗn độn của chúng ta giống như mọi người cùng nhau chơi trò bập bênh, lên lên xuống xuống, cả hai đều dùng đối phương để tìm kiếm giá trị của bản thân. Lúc nào chúng ta cũng muốn chứng minh mình mạnh hơn người khác, giỏi hơn người khác, tạo nên cảm giác vượt trội của bản thân trên cơ sở đối phương không bằng mình.” (Trích sách)

Thế đấy, chắc vì hiểu ra nên tôi chẳng bất ngờ. Có phải vì thế mà tôi cảm thấy mọi thứ thật nực cười, hay chỉ bởi tôi biết được điều này nên khiến mọi thứ trở nên thế. Khi họ cứ quay cuồng trong vai diễn và tìm kiếm niềm vui của việc nâng bản thân lên thì tôi hiểu thực sự họ chẳng phải vậy.

Cậu có muốn thử đọc một chút không, tôi nghĩ có vẻ cậu đang thấy bế tắc về bản thân, cậu đang hoang mang. Cậu nghĩ mọi người cũng từng vui vẻ và đối xử với nhau chân thân nhưng chưa hẳn đã phải vậy. Cậu đang muốn tìm thấy chính mình ở độ bấp bênh của tuổi 17.

Nếu cậu đọc sớm, có lẽ tôi đã không mất vài năm loay hoay hiểu bản thân mình. Chỉ mới đây thôi, tôi mới hiểu bản thân mình cần gì, muốn gì. Những gì tác giả nói như xoáy vào con người tôi, như viết cho tôi, viết cho chúng ta. Nó giúp tôi nhận ra mình từng có tư tưởng đón đầu. Nghĩa là luôn hi vọng về một điều sẽ xảy ra để thỏa mãn cảm giác vui vẻ cho bạn thân, nhưng cuối cùng nó lại chẳng xảy ra. Hôm nay tôi trang điểm xinh đẹp và hi vọng ai đó khen mình, nhưng lại chẳng có ai, hôm nay tôi hi vọng ai đó nhớ sinh nhật mình, cuối cùng lại chẳng ai nhớ. Dẫn tôi đến những tư tưởng lo sợ điều gì sẽ xảy ra. Và nó buộc tôi.

Nhưng không, giờ thì tôi hoàn toàn tỉnh ngộ rồi. Nó giúp tôi nhận ra mình cần dẹp bỏ ngay những suy nghĩ đó và tìm kiếm niềm vui thật sự. Tôi không sợ người khác cười nhạo mà làm những điều mình không thích, tôi không còn sợ bị đuổi việc mà làm theo bất cứ điều gì sếp nói mà không có chính kiến. Vài năm sau khi đọc cuốn sách, có vẻ tôi chín chắn hẳn. Đúng chứ.

Tôi biết cậu đang chênh vênh ở cái tuổi bồng bột nhất, và tôi cũng chẳng rằng tôi của nhiều năm trước như vậy sẽ chẳng chịu tìm kiếm cuốn sách này mà đọc đâu, hoặc cũng có thể nó còn chưa xuất bản. Chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút. Hi vọng cậu có thể trưởng thành hơn, tôi cũng đỡ lãng phí mất vài năm tìm kiếm câu trả lời rằng mình đang muốn gì và nhớ trân trọng những mối quan hệ, những người bạn khi ấy. Bởi bây giờ, Cả tôi và họ đều không còn là mình của lúc đó rồi.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top