Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ

BÀI DỰ THI 124:
Họ tên: Minh Phương
Cuốn sách: Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ - Đặng Hoàng Giang
---
Chào tôi-của-năm-nào-đó, lúc cậu mở chiếc hộp này không biết đã là năm bao nhiêu rồi.
Cậu đã … trở thành một người như thế nào vậy?
Trong dấu ba chấm đầy ngập ngừng này là tất cả lo sợ và kỳ vọng của tôi về tương lai.

Tôi tự cảm thấy mình đã vượt qua 20 năm cuộc đời khá tốt. Tự tin bản thân là người lương thiện, biết phân biệt phải trái đúng sai, không hút hít, không thích rượu chè, không ưa “bay nhảy” những chốn xập xình.
Nhưng tôi vẫn lơ mơ. Tôi cảm tưởng bản thân đã luôn lang thang từ năm 18 tuổi.

Có người thích trưởng thành, vì có quyền tự quyết hơn
Có người muốn được quẩn quanh mãi nơi miền tuổi thơ, khước từ thực tại khốc liệt.
Tôi thuộc loại người thứ hai.

Nhưng mà…

Có lẽ tôi sẽ bắt đầu đi tìm vị trí của chính mình trong thế giới này. Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang – cuốn sách tôi chỉ đọc trọn một lần và niêm phong nó lại đây cho cậu – đã thôi thúc tôi làm điều đó.

Hoá ra, sự lang thang của tôi được định nghĩa là thời kỳ “hậu tuổi thơ”, chưa thể từ bỏ đứa trẻ trong tâm hồn nhưng cũng chưa sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của một người trưởng thành.

Cậu biết không, tôi đã vừa khóc vừa cười khi đọc cuốn sách này, vì được trao cho đặc ân liếc nhìn một chút vào cuộc đời của những người cũng đang lang than như mình. Đan – người đáp ứng vai trò là chỗ dựa tinh thần cho mẹ dù bản thân đang vật lộn, Li – “cỗ xe tăng” làm việc và học tập xuất sắc nhưng luôn trong tình trạng đau khổ, Linh – cô gái đang cố gắng bắt đầu một chặng đời tốt hơn sau nhiều va vấp,… và còn nhiều nữa. Đa phần họ có một tuổi thơ mệt mỏi hơn tôi rất nhiều, nên tôi hiểu tại sao họ vật lộn với cuộc sống và nhất là sức khoẻ tinh thần của mình.

Nhưng còn tôi? Một đứa trẻ bình thường trong một gia đình bình thường, lớn lên một cách bình thường, sao tôi vẫn như đang bị giam trong một mớ bòng bong ngột ngạt đến điên người?

Tôi thích viết và viết tốt. Từng đạt chút giải viết lách thời cấp II, từng mơ ước có thể vừa trở thành bác sĩ vừa xuất bản tiểu thuyết, tôi của hiện tại lại đang học hoá và ngày ngày viết những tin bài giải trí với cái giá vài chục nghìn một bài. Đánh giá phim, đánh giá sách, dịch tin tức, tôi làm những việc gọi là “viết” ấy với sự chuyên nghiệp được rèn luyện qua nhiều ngày, nhưng sâu trong lòng biết rõ cái sự mơ mộng, sự văn hoa hay đúng hơn là cái phần say đắm viết lách thật sự thời trẻ dại đã lặng lẽ từ biệt mình tự lúc nào.

Tôi quyết định đi du học dù đã đậu đại học Y vì mong chờ một cái gì đó mới, một tôi mới sẽ được giải phóng sau 18 năm sống cuộc đời của một đứa “con ngoan” điển hình. Nhưng hiện tại tôi chỉ thấy bản thân ngày càng lạnh nhạt với mọi chuyện. Tôi có sức chịu đựng tốt, phải. Tôi là người sẽ lắng nghe tâm sự của các bạn mình, là người sẽ luôn mỉm cười hoà nhã với hầu hết người tôi gặp, là người có một tính cách dễ thương dễ gần và đáng tin cậy trong mắt bè bạn. Nhưng tôi cũng là người sẽ thức đến 3 giờ sáng vì mất ngủ, là người sẽ nuốt lại cơn giận với bạn cùng nhà bất chấp có cảm thấy bất nhẫn đến mức nào, cũng là người sẽ nhún vai tự nhủ “không sao đâu” và đến nhà ăn một mình trong khi những người tôi-tưởng-sẽ-ngỏ-lời-mời tụ tập và biến mất dạng.

Tôi nói với mẹ sẽ không kết hôn, vì đã thấy cuộc hôn nhân của ba mẹ bị xói mòn qua năm tháng bởi những bất đồng tưởng nhỏ nhưng đã dần tích tụ thành căm ghét. Hận – mẹ tôi dùng từ này. Nhưng sâu trong lòng, hy vọng về một tình yêu lãng mạn vẫn cứ thi thoảng chọc ghẹo tôi, vừa nghịch lý vừa buồn cười.

Đấy, một con người mâu thuẫn như tôi, khi lần giở từng trang sách chất chứa đầy trải nghiệm của những người trạc tuổi mình, được thuật lại bằng giọng văn điềm tĩnh của tác giả, chừng như cũng hiểu ra gì đó. Mỗi chúng ta được định hình bằng những trải nghiệm từ thởi thơ ấu. Tôi của hiện tại mông lung như vậy, là vì đã dành nhiều năm tháng tuổi thơ cố gắng làm hài lòng người khác. Thời tiểu học, không đạt điểm cao sẽ bị bắt quỳ, không mua được đúng món bà dặn sẽ bị phủi tay như một nỗi xấu hổ. Lớn hơn, tôi học tốt, vào trường điểm, trở thành bia miệng cho ba tôi đi rêu rao.

Nên tôi đồng cảm với những người trẻ xuất hiện trong cuốn sách này. Dù lớn dù nhỏ, không ai biết những vết sẹo hằn lên tâm trí trẻ thơ sẽ ở đó lâu đến mức nào. Chúng ta của hôm nay đều được định hình bởi chúng ta trong quá khứ. Nhận thức được vấn đề, sẽ có thể thay đổi, có thể chữa lành, như cách một vài bạn trẻ trong cuốn sách đã làm được.

Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ như viết thành lời những điều tôi lo lắng, trả lời những câu hỏi tôi ôm ấp. Hiểu biết là sức mạnh, tôi cảm giác mình đã ít nhiều hiểu thêm bản thân sau vài giờ đắm chìm trong nó.

Tôi không chắc bản thân có thể sớm thoát khỏi sự mông lung này hay không, nhưng ít ra tôi đã đặt một bước đầu tiên, chính là viết lá thư này cho cậu, gửi kèm cuốn sách, viết bằng sự văn hoa mà tôi của vài năm trước đã từng say mê.

Vẫn còn nhớ sau ngày thi đại học cuối cùng, tôi cất dọn những tấm thiệp và cuốn lưu bút vào một chiếc hộp thật đẹp, cảm tưởng như đang thu dọn những mảnh ký ức trân quý. Đã 4 năm rồi, chiếc hộp vẫn còn nằm lại nơi ngăn bàn ấy, chưa một lần được mở ra.

Thế nên hôm nay tôi bỏ cuốn sách này vào chiếc hộp thời gian, chẳng biết đến bao giờ cậu mới lại chạm đến. Chỉ hy vọng lần tiếp theo lần giở những trang sách này, cậu đã tìm ra chính mình trong thế giới lắm xô bồ, đã thôi tự dè bỉu bản thân, thôi nghi ngờ thế giới.

Hứa với tôi, khi cuốn sách này được mở ra lần nữa, cậu đã vượt qua thời kỳ “hậu tuổi thơ” thật oanh liệt, xước xát một chút cũng được, nhưng là một bản thể biết và hiểu chính mình hơn.

Hứa với tôi, mỉm cười nhé, khi đọc lời nhắn của tôi trên trang đầu tiên gửi đến cậu: “Tôi-của-năm-nào-đó … cậu thật dũng cảm.”
 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top