Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Trẻ Và Vụng Về

[BÀI DỰ THI 149]
Họ tên: Đỗ Thị Mỹ Duyên
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: “Trẻ và vụng về” của Quỳnh in Seoul.


Chào bạn!

Tôi viết thư này từ tương lai của chính bạn, gửi bạn, người của quá khứ. Hãy cứ yên tâm vì bức thư này dù có thất lạc cũng không ai đọc được vì người gửi và nhận đều là một. Tôi viết cho những năm tháng dần trưởng thành hơn trước đây của chính mình. Những đổi thay của chính tôi có lẽ ảnh hưởng khá nhiều khi đọc “Trẻ và vụng về” của Quỳnh in Seoul.

Kì thực khi nhắc lại quyển sách này, tôi không nhớ nhiều về nội dung của nó, nhưng đôi khi thất vọng, chán chường với cuộc sống, tôi ít khi ủ rũ và muốn buông bỏ mọi thứ như trước. Tôi thường tự nhủ “Đã là thanh niên thì nên “cứng”!” (một tiêu đề trong quyển sách tôi đang đề cập). Và cho đến giờ, dù bản thân chưa làm được gì đó vẻ vang nhưng tôi nhận thấy mình đã phần nào làm chủ được suy nghĩ và nhận thức của mình trong cuộc sống. Điều đó thực sự rất đáng quý với một người trẻ như tôi, nhất là khi đang sống trong một xã hội hiện đại với vô vàn thử thách và những điều khó mà lường trước được.

Khi ấy, ta sẽ phải đứng trước nhiều lựa chọn. Tôi đã từng không biết phải làm gì, không biết như thế nào trước một vài bước ngoặt của chính mình, chọn trường, thiết kế cuộc đời, làm hay không làm một điều gì đó. Chúng khiến tôi mệt mỏi và chỉ muốn thu mình lại với suy nghĩ: “Thôi cứ mặc kệ, tới đâu thì tới!”. Thời gian ngày trước với cuộc đời của chính tôi trôi đi vô vị lắm, ngày ngày xách mông đến trường cho tròn “vai”, “đóng” cho trọn vai diễn của một con người được người khác nhận thấy là hiền lành và ít nói. Kì thực nội tâm tôi khi ấy vẫn cứ âm ỉ không ngừng câu hỏi: “Mình đang cần gì? Mình phải làm gì bây giờ?”. Quãng đường thực tế hằng ngày di chuyển với mớ câu hỏi ấy của tôi ngày đó là 30km từ nhà đến trường, không hơn không kém.

Nhưng, đâu đó trong tiềm thức, đâu đó vẫn lắng đọng trong tôi lời khuyên: “Hãy đi khi còn trẻ, bất cứ lúc nào có thể, hãy đi!” . Tôi cũng muốn thử như thế, tôi đã làm như thế, những chuyến đi ngày một xa hơn về đơn vị đo quãng đường, về thời gian dừng chân, mở rộng hơn nữa vòng tròn của các mối quan hệ. Không chỉ có niềm vui, sự thỏa mãn, gian nan, thất vọng cũng có đầy. Nhưng hơn hết là những điều mà tôi rút ra được trong những trang nhật kí sau mỗi lần đi. Chúng làm tôi nhớ lại khi bắt đầu một chuyến hành trình mới để bớt đi những điều không như ý, có thêm nhiều điều thú vị và mới lạ.

Tôi thích tìm hiểu những thứ mình thích, bất chấp kể cả việc học thuộc lòng hay nhớ toàn bộ chi tiết. Trong “Trẻ và vụng về” có viết về việc học những điều cần trang bị trong cuộc sống để không phải nhờ vả người khác, tôi không mấy bận tâm. Cho đến khi va chạm, tôi mới hiểu: tốc độ đánh máy, biết sử dụng máy ảnh hay hiểu biết chút ít về mỹ phẩm thì quan trọng hơn việc thuộc làu số nguyên tử khối của từng nguyên tố hóa học. Cho nên đến giờ, cho dù là đang đi trên đường, tôi vẫn cố quan sát và ghi nhớ những con đường lần đầu mình đi đến để biết đâu khi có dịp quay lại, tôi sẽ tự tin hơn với nơi đó. Bởi bản thân là một người khá nhút nhát, rất hay ngại nói ra mong muốn được người khác giúp đỡ. Nhất là những chuyện vặt vãnh như: chỉ đường, tìm hiệu thuốc, ...

Tôi khá thận trọng trong mọi việc, từ hẹn giờ đi chơi đến họp nhóm học tập, đôi khi chúng khiến tôi áp lực. Điều gì đã đặt ra thì không nên rút lại, cho dù việc tiếp tục là ngu xuẩn đi chăng nữa. Khi có việc không như mong muốn, tôi rất dễ mất bình tĩnh, lo sợ và không biết làm gì tiếp theo. Tôi dừng lại khá lâu khi có biến cố hay khó khăn đến với mình, cuộc sống thì không ít khó khăn, nhiều lần chần chừ mãi vì không biết mình sẽ làm gì. Người khác do vậy mà đánh giá thấp năng lực, tôi đâm ra chán chường, thất vọng rồi không biết bao nhiêu lần chây ì, bỏ cuộc lẫn buông xuôi mọi thứ.

“Khi bạn không biết mình cần phải làm gì, phải đi đâu, phải chọn cái gì- thì đơn giản nhất là bạn cứ làm đi, mọi chuyện chỉ có thể sáng tỏ khi bạn quyết định làm một cái gì đó”.

Ngay cả lúc này cũng vậy, tôi viết thư này vì thấy nó thú vị với chính bản thân mình, thế là viết và gửi cho bạn thôi. Tôi còn một lá thư nữa đã viết cho chính mình, hẹn 5 năm sau sẽ mở ra đọc trong email. Rồi tôi sẽ viết, viết tiếp nhiều thư nữa cho chính mình. Để ghi nhận những năm tháng trưởng thành trong tuổi trẻ.

Chúc bạn mạnh mẽ hơn trên con đường tìm thấy chính mình. Và hãy nhớ đôi lời nhắn nhủ từ tác giả quyển sách bạn tâm đắc, đại khái rằng: tuổi trẻ không chỉ nằm trong việc đọc những trang sách. Cần có cả những đánh đổi và cả sự trả giá!
Sài Gòn, tháng 9 năm 2019.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top