Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Trưởng Thành Sau Ngàn Lần Tranh Đấu

[BÀI DỰ THI SỐ 171]
Họ tên: Bảo Ngọc
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Trưởng thành sau ngàn lần đấu tranh


[Trên đời, có hai loại nỗi đau. Một là, nỗi đau về thể xác. Hai là, nỗi đau về tinh thần. Và đáng sợ hơn cả vẫn là con quái vật vô hình xé nát tâm hồn bạn, chẳng thể giải tỏa cũng chẳng thể biến mất!]
___________________
Tự nhiên, hôm nay tôi lại có hứng muốn viết thư cho một người, hình như tôi đã giấu người bạn đó tránh xa mọi người lâu lắm rồi, một đứa trẻ 15 tuổi... vẫn mãi 15 tuổi.

06 giờ 30 phút, ngày 29 tháng 5 năm 2019. Nắng. Trời đẹp, không mây, có gió. Có chị, có mẹ và cả ba.

Vậy là hôm nay chị sẽ tròn 18 tuổi. Tuổi trăng tròn, tuổi thật đẹp, cái tuổi mang theo những ước mơ, bay cao, bay thiệt xa...

Những ngày tháng đó, chắc em sẽ nhớ mãi, cũng vào chính ngày này 3 năm trước, có một cô gái từng...

“Đáng tiếc thật, nếu mày là con trai thì tốt biết mấy”.
“Đáng tiếc thật, mày sinh ra trong gia đình truyền thống thì phải chịu thế thôi”.
“Đáng tiếc thật, đứa ban xã hội như mày thì có gì tự hào”.
“Đáng tiếc thật, có nhiêu đó mày cũng làm chẳng xong”.

Tiếc thật, đó lại là sự thật, tại sao đó lại là những lời mà em phải nghe khi 15 tuổi thay vì “ hôm nay, con đã làm tốt rồi”, “không sao đâu, sẽ ổn thôi”. Nhưng mấy điều đỏ thì cũng chẳng sao, vì em tôi mạnh mẽ lắm, nó đã nghĩ “những lời đó cũng chẳng làm được gì vì chỉ ảnh hưởng tới một mình nó thôi”. Ngốc thật! Đã thế, em phải tìm người để tâm sự chứ! Nhưng giờ đây thì đã lôi thêm cả mẹ vào: “Mày ra đường bị xe cán rồi chết đi cho tao nhờ...”

Chị không thể nào tin, và cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi rằng trước kia từng có một gia đình sống với nhau rất vui vẻ, dù cho có mâu thuẫn thì họ cũng nói nói bảo bảo nhau để giải quyết. Vậy mà, vì một lí do nào đó mà người chồng thì tức điên lên, đập phá đồ, đánh, chửi rủa vợ mình, người vợ thì bần thần, còn cô con gái của họ thì tim như muốn vỡ ra thành từng mảnh, sợ hãi, ướt đẫm chiếc gối suốt mấy tuần dài.

Cái câm lặng trong ngôi nhà từng tràn ngập tiếng nói cười thật là đáng sợ. Em tôi... hình như bị trầm cảm mất rồi, nó vô cảm với những gì xảy ra xung quanh, rồi trốn học, sa sút, nó sợ hãi khi về chính ngôi nhà của mình. Ngốc thật! Đã thế em phải can đảm mà đi giải quyết chứ. Em biết không? Em là em, em là đứa con họ yêu quý, là sợi dây liên kết giữa họ mà!

Nó bắt đầu phung phí, sa hoa, tiêu tiền. Nhưng cũng thật may mắn! Nó rước về nhà cả đống sách, nó bắt đầu đọc, quên cả giờ giấc, mặc kệ việc đến trường. Nó dừng lại ở một trang sách “AMOR FATI nghĩa là yêu lấy số mệnh của bạn”. Yêu thế nào cái số phận oái ăm đó? Yêu thế nào khi tất cả những điều xấu xa tồi tệ đều xảy ra với bạn cùng một lúc? Thật vớ vẩn!

Nó đọc nữa, đọc nữa.

Rồi nó nhận ra rằng “Nếu không yêu lấy số mệnh của mình thì sẽ chẳng thể nào giải quyết được bất cứ chuyện gì”. Cho dù, em chết đi... thì chính mẹ em lại là người đau khổ nhất, và biết chăng sẽ vẫn còn những tháng ngày như vậy đến với mẹ? Và dù cho, em tiếp tục trong tình trạng này thì chẳng một ai có thể tốt lên, sẽ KHÔNG một vấn đề nào được giải quyết cả.

Chính chị là người cảm thấy biết ơn em vì những năm tháng đó đã biết yêu lấy cái vận mệnh chẳng mấy tốt lành từ khi chưa biết gì còn ở trong bụng mẹ mà đứng dậy đấu tranh. Để bây giờ chị có thể nói được rằng:

“Thật may mắn khi mình là con gái để chứng tỏ được bản thân chẳng thua kém một đứa con trai. Con gái thì sao? Con gái vẫn có thể lấy vinh quang về. Con gái thì vẫn không để một ai trong nhà bị xấu mặt mỗi khi đi ra đường. Việc sinh ra là con gái hay con trai thì có nghĩa gì?”

“Thật may mắn, khi sinh ra trong một gia đình truyền thống, học cái chịu đựng vì vốn dĩ ra đời cũng lắm cái bất công đến thế, học cái làm việc mà không than vãn lấy một tiếng, học cái thích nghi với cả cách nhìn thái độ mọi người mà dè chừng”

“Thật may mắn khi là một đứa ban xã hội, vẫn có cái đầu logic để đặt vấn đề, có được cách diễn đạt lời ăn tiếng nói nghe sao hợp tai”

“Thật may mắn khi đã có những cuộc cãi vã như thế để làm nên một cô gái thật dũng cảm, thật mạnh mẽ mà đứng lên giải quyết, xông ra mà can ngăn, có con mắt sáng sủa hơn những người trong cuộc”.

Đừng nên quá bận tâm việc người khác nghĩ gì, nói gì. Điều quan trọng nhất là phải biết được mình là ai và mình đang làm gì.

Thật tình cờ và cũng thật thú vị, quả thật là “Trưởng thành sau ngàn lần tranh đấu” em nhỉ! Em đã vất vả rồi!

Gửi em, cô bé 15 tuổi thật kiên cường, mạnh mẽ và cũng thật NGỐC của chị!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top