Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu?

[BÀI DỰ THI 043]
Họ tên: Phạm Thị Thu Trà
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu? – Rosie Nguyễn


Hà Nội, ngày 1 tháng 9 năm 2019

Chào em, chào chị của 2 năm trước, ngồi suy nghĩ vẩn vơ một lúc bỗng chị lại nhớ đến em, em ạ. Cũng vào tầm khoảng thời gian này của 2 năm trước, em đang thế nào nhỉ, để chị nhớ lại xem nào. Hmm...Em đang cảm thấy bế tắc phải không? Cô bé sinh viên bước vào năm 2 đại học của chị, em đang cảm thấy mọi thứ không như ý muốn, em làm thêm khá nhiều công việc nhưng chẳng tìm thấy được niềm vui trong nó, em thấy bản thân mình thật vô dụng và kém cỏi, sẽ chẳng làm được gì ra hồn.

Và em đang bước vào một năm học mới tại ngôi trường mà em đã chọn với bao nhiêu hi vọng về tương lai, nhưng giờ trong em lại toàn sự hối hận vì quyết định đó của mình, em thấy việc học tập này thật sự không thú vị chút nào, bạn bè ở đây cũng chẳng thân thiện chút nào, ở nơi đất khách quê người em càng cảm thấy cô đơn và tủi thân, em vẫn chưa thể nào quen được với cảm giác phải sống xa gia đình, chưa quen được với nhịp sống quá nhanh ở nơi đây, phải không em? Chị đã từng trải qua tất cả những điều đấy nên chị hiểu, em ạ. Và em hãy tin chị đi, với tư cách là một người từng trải qua tất cả những điều đó, chị chỉ muốn nói với em rằng: mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, và em rồi cũng sẽ ổn thôi.

Nhưng em có biết không? Để bước sang được thời gian gọi là “ổn” như hiện tại thì chị đã phải cố gắng rất nhiều, chị đã từng mất phương hướng như em lúc đó, chị cảm thấy như mình đang đứng một mình giữa vũ trụ này mà trên tay không có bất có thứ gì. Nhưng em ơi, chúng ta thật sự rất may mắn, chị thấy vậy, bởi vào cái khoảng thời gian khó khăn nhất ấy dường như đã có một bàn tay nắm lấy chị, kéo chị bước ra một thế giới rất khác, khác với thế giới mà chị đang phải đứng bơ vơ ở đấy. Vào hôm chị đi học thử tiếng anh tại một trung tâm gần trường, món quà cho buổi học đó là một cuốn sách - “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?” của chị Rosie Nguyễn - đó chính là thứ dường như đã thay đổi chị rất nhiều, nó cho chị biết chị đang như thế nào, chị nên làm những điều gì.

Có vẻ em là một đứa với sách vở không đến nỗi không thích nhưng cũng chẳng mặn nồng lắm nhỉ, nhưng giờ chị đã khác rồi em ạ, chị thực sự rất yêu sách, chị rất thích cảm giác mỗi khi viết nhật ký và lên kế hoạch cho ngày tiếp theo đều dành ra vài chỗ trống cho từ “đọc sách”. Trước kia việc chi tiêu cho những thứ như quần áo, ăn uống, luôn là những khoản được ưu tiên với chị thì bây giờ đã khác, mỗi tháng chị luôn dành một lượng tiền nhất định để mua những cuốn sách mà chị thích, vì chị nhận ra rằng vẻ đẹp bên trong thực sự quan trọng hơn rất nhiều, nhưng muốn nó được lớn lên và ngày càng xinh đẹp thì em phải biết chăm sóc nó, đúng không? Và nguồn sống của nó em có biết là gì không? Là kiến thức, là sự hiểu biết, là cư xử tử tế, là lương thiện.

Lương thiện là bản năng của mỗi con người nhưng kiến thức thì em sẽ lấy ở đâu? Ở những bài học trong cuộc sống mà em có, và ở sách em ạ. Nhưng những cuốn sách đó không phải tự nhiên mà nó sinh ra, không phải tự nhiên mà tác giả có thể viết nó một cách dễ dàng, bởi giá trị trong nó rất lớn nên để có thể viết được nó thì người ta đã phải tự mình trải nghiệm rất nhiều, cũng phải đi ra từ rất nhiều khó khăn và quãng thời gian “bất ổn” như em hiện tại. Cũng như vậy, cuốn sách “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu” khi đọc nó chị cảm thấy như mình cũng đang trải qua những đoạn đường của chị ấy, cũng được gặp gỡ rất nhiều người, cũng đang cảm thấy bản thân dần trở nên hoàn thiện, thấy bản thân bỗng nhiên có một sự hứng thú nhất định với viết lách, và dần tưởng tượng ra bản thân của tương lai sẽ trở nên như thế nào.

Chị đã nghĩ rằng nhất định sau này mình sẽ mở một quán cafe - sách, sẽ mang sách đến gần hơn với mọi người, có thể có một người nào đấy sẽ trở nên yêu sách hơn nhờ nó, và chị sẽ gặp được những người có sở thích như mình, những con người thực sự thú vị. Chỉ nghĩ đến thôi mà chị đã cảm nhận được sự phấn khích của bản thân vào ngay lúc này, lúc đấy chắc là chị sẽ rất hạnh phúc nhỉ.

Vậy nên chị thực sự rất biết ơn món quả đó, món quà vô tình đã cứu rỗi cuộc đời “chúng ta”, giúp nó bước sang một trang khác, không còn tẻ nhạt, không còn vô định. Chị hi vọng khi em đọc được lá thư này, em sẽ cảm thấy bản thân được an ủi, sẽ bình tâm hơn để đón nhận những điều tuyệt vời sắp đến. Thương em!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top