Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu?

BÀI DỰ THI 69:
Họ tên: Anna Phạm
Cuốn sách: Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu - Rosie Nguyễn
---
Hà Nội, ngày 31 tháng 12 năm 2020
Gửi Anna năm 30 tuổi:

Chào Anna của 10 năm sau, tớ tin rằng khi cậu đọc lại bức thư này cũng là lúc cậu trưởng thành. Quá trình trưởng thành luôn song hành cùng những vấp ngã nhưng tớ thật may mắn khi thanh xuân này có cậu.

Người ta thường nói: “Khoảng cách từ năm 7 tuổi đến năm 17 tuổi là 10 năm, còn khoảng thời gian từ năm 17 tuổi đến năm 27 tuổi lại là cả cuộc đời” có như vậy thì ta mới biết trân quý thanh xuân. Nhưng tớ luôn đặt một câu hỏi: Thanh xuân quý giá như vậy thì thử hỏi thanh xuân đáng giá bao nhiêu? Tuổi trẻ này đáng giá bao nhiêu? Tớ không biết trả lời câu hỏi này như thế nào nhưng tớ cảm nhận thanh xuân đang trôi qua nhanh như một cơn gió, đến một lúc nào đó cậu nhìn lại và phải thốt lên rằng: “ Ồ! Mình đã 30 mươi rồi! Nếu mình còn hai mươi thì mình sẽ...”.

Cũng giống như chị Rosie Nguyễn đã viết “Tuổi trẻ đã qua không trở lại bao giờ...ta chỉ có một cuộc đời để sống sao không làm những điều thực sự có ý nghĩa với bản thân”. Chắc cậu cũng ghét tớ lắm phải không? Từ khi 17 tuổi tớ đang núp trong một vỏ bọc tự ti, ngày càng ít kết bạn với bên ngoài, tớ chẳng quan tâm người ta nói hay cậu nói điều gì. Khi 18 tuổi tớ thi trượt đại học, mọi ước mơ đều vụt tắt, tớ đã khóc, khóc thật lớn như một đứa trẻ con. Bắt đầu từ đây, cuộc đời tớ rẽ sang một trang mới, tớ bắt đầu ra nhập thị trường lao động.

Năm 19 tuổi, trước những áp lực của công việc, tớ đã xin nghỉ việc. Lúc đó, cậu có bảo:“ Cố 2 tháng nữa thôi lấy tiền đi học tiếp “, nhưng tớ mệt rồi, tớ không cố gắng để làm được nữa. Chắc cậu buồn lắm nhỉ? tớ cũng đã tự hứa rằng bản thân sẽ thi lại , thực hiện tiếp ước mơ còn dở dang của mình và thế là cậu lại động viên tớ, cùng tớ bắt đầu lại từ vạch số 0.

Năm 20 tuổi tớ đang thực hiện tiếp ước mơ đó. Cứ ngỡ là lên đại học thì tớ sẽ thay đổi nhưng tớ lúc nào cũng đơn độc một mình, thậm trí tớ không thể tìm được cả một người bạn thân để tâm sự. Mọi điều tớ thấy chỉ là lợi dụng lẫn nhau, lừa dối và sự cười nhạo. Tớ không xinh nên không có tư cách kết bạn với các bạn. Chẳng biết từ bao giờ vẻ bề ngoài là thước đo của tình bạn “tôi phải xinh, nhà tôi phải giàu thì mới có tư cách làm bạn”.

Đã nhiều lúc cậu đã hỏi tớ rằng tớ chấp nhận cuộc sống như thế này sao? Tớ chỉ cười và không trả lời. Nhưng thật tâm chẳng ai muốn như vậy, đã đến lúc tớ phải thay đổi, tớ không chấp nhận thanh xuân này buồn tẻ và nhàm chán như thế. Tớ sẽ bước ra ngoài vòng tròn an toàn, tớ muốn đi du lịch khắp mọi miền Tổ quốc, tớ muốn tớ làm một cô giáo trước khi trở thành một phiên dịch viên, tớ muốn đến Nhật Bản, Trung Quốc năm tớ 24 tuổi... và tớ muốn cùng cậu chính phục những ước mơ đó, được không Anna?

Napoleon Hill đã từng viết: “Giới hạn duy nhất của bạn do chính bạn đặt ra” Đúng vậy, chỉ cần thoát ra khỏi cái kén “tự ti” thì tớ sẽ có thể “tự tin” chờ ngày toả sáng. Cảm ơn vì thanh xuân này có cậu.

Tạm biệt 2020, tớ tin rằng bức thư này thay cho lời tâm tình của của tuổi 20 tớ dành tặng cậu. Chiếc hộp thời gian sắp mở ra rồi, tớ muốn gửi món quà này tới cậu và hy vọng những năm sau khi nhìn lại chúng ta sẽ cười lớn và nói “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?” Tớ của hiện tại cảm ơn cậu của quá khứ, tớ nợ cậu ở tương lai đó, chờ tớ nhé! 10 năm sau cậu sẽ biết tớ làm được gì? Tớ sẽ chứng minh cho mọi người thấy “ Tớ mạnh mẽ”.
Bức thư gửi bản thân số 02

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top