Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Xin Lỗi, Tôi Cũng Lần Đầu Làm Người Lớn

BÀI DỰ THI 109:
Họ tên: Ding Dong Chong Cheng
Cuốn sách: Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn
---
Kể ra thì những ngày gần đây mình gặp nhiều chuyện, nhiều niềm vui và xen kẽ đó là những nỗi buồn, sự tủi thân, việc phải chạy đi chạy lại với hàng đống công việc mà bản thân tự tạo ra khiến cho mình chẳng làm được gì cả, rồi lại thất vọng rất rất nhiều về bản thân. Mỗi lần như thế mình lại tìm đến sách, cứ buồn là tìm sách, mua sách, đôi khi mua về cũng để đó, chỉ là thỏa mãn cảm giác thích thú nhất thời rồi thôi, nhưng lại có cuốn sách khiến mình đọc đi đọc lại, mỗi lần mình buồn, mình lại lấy nó ra để đọc. Cuốn sách này không được nổi tiếng lắm, nhưng nó giúp mình rất nhiều, đồng hành với mình trong khoảng thời gian trưởng thành đầy chông chênh, đó là cuốn “Xin lỗi, tôi cũng lần đầu làm người lớn” của tác giả Phạm Tử Văn và Phạm Tử Hào, được dịch bởi dịch giả Na Bảo Anh. Mình sẽ cho nó vào chiếc hộp thời gian 2020 của mình!

Nhận ra bản thân cũng lần đầu làm người lớn, lần đầu đối mặt với vô số thứ kì cục khiến mình cảm thấy choáng váng, muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ lại, mình chỉ sống có một lần thôi, mình chỉ có một lần tuổi trẻ thôi mà, với cả mình còn nhiều thời gian để phát triển bản thân cũng như những mối quan hệ, tại sao lại không chịu vui vẻ lên mà sống cơ chứ?

Năm 2020, mình lần đầu tiên có một nhóm bạn thân, lần đầu tiên mình chia sẻ những câu chuyện của bạn thân cho nhiều người như thế, nhưng đến cuối năm, mình lại rời khỏi nhóm bạn thân đó. Sự rời đi của mình cũng không ảnh hưởng nhiều đến các bạn, họ vẫn cứ vui vẻ thôi, kể cả khi không có mình, cơ bản là họ không cần mình, và không muốn mình ở trong cái nhóm đó. Với những mối quan hệ khác, nếu có xảy ra xích mích, thì cũng vài phút sau là hòa giải được, nên mình rất yên tâm về khả năng giữ gìn mối quan hệ của mình. Nhưng đến khi mình dành tình cảm chân thành cho những người bạn, thì họ lại rời bỏ mình, xem đó là trò đùa, dù mình cố níu kéo, khóc lóc như thế nào đi nữa.

-Chúng ta không làm bạn được à?
-Được chứ, nhưng không thân nữa thôi…
Năm 2020, mình lần đầu tiên mình thích có người yêu. Mua một vài cuốn sách buồn tình về đọc, biết tới phải lòng với cô đơn, anh ấy đã không nắm tay tôi, dưới trời xanh không có anh vẫn mỉm cười… Mình chưa yêu ai bao giờ, đây là lần đầu sau ngần ấy năm mình muốn có ai đó ở cạnh để chia sẻ với mình, nghe mình khóc, cười, nói nhảm, và không bỏ rơi mình. Mình vẽ lên một hình tượng đẹp đẽ, nhưng mình sẵn sàng xóa bỏ hết nếu lúc đó anh ấy xuất hiện, nhưng chẳng có ai xuất hiện cả. Người từng nói thích mình, mình định đồng ý thì lại có người yêu mới, buồn thật sự!

À… thì ra ai cũng bỏ mình mà đi, chẳng có ai cần mình cả!?

Nhưng mình lại nghĩ tới gia đình, chỉ có họ mới sẵn sàng bên cạnh mình, dù nhiều lúc cãi cọ, mâu thuẫn, chiến tranh lạnh, cạch mặt không nói chuyện, nhưng họ chưa bao giờ để mình đói, chưa bao giờ để mình lạnh, chưa bao giờ ngừng quan tâm và che chở cho mình!

Năm 2020, trải qua vô vàn chuyện, nhận ra bản thân lần đầu trưởng thành, lần đầu làm người lớn, nên cũng phải nói lời xin lỗi. Xin lỗi những người đến bên mình mà mình không trân trọng, xin lỗi vì đã khiến người bực tức vì cái tính khó ưa của mình, xin lỗi vì đã khiến người phải suy nghĩ nhiều, xin lỗi bản thân vì vẫn chưa làm được gì tốt đẹp cả, xin lỗi…vì tôi cũng lần đầu làm người lớn!
 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top