Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Ai Cũng Ước Mình Lớn Lên Nhưng Rồi Lại Ước Mình Bé Lại

BÀI DỰ THI 259: AI CŨNG ƯỚC MÌNH LỚN LÊN NHƯNG RỒI LẠI ƯỚC MÌNH BÉ LẠI

Họ và tên: Trần Thị Cẩm Vân

/Sáng hôm sau, tôi chính thức lên đường. Mang theo hơi ấm từ cái ôm của mẹ. Ngẫm lại mà sao thấy mẹ mình như bé lại./

---

Sớm thanh mát, nắng ngọt dịu, tiếng chim rả rích giữa tán xanh rì. Khung cảnh ấy thật thanh bình. Trầm ngâm, tôi nhấm nháp tách cà phê đắng chia vui với ngày trời còn sáng. Ngày mai tôi sẽ chính thức lên đường nhập ngũ. Rời xa vòng tay của bố mẹ, chẳng còn những tháng ngày tự do ăn chơi rong ruổi, bình yên ngắm mặt hồ phẳng lặng. Tôi tưởng tượng mãi về cái môi trường quân sự đầy kỷ luật và nghiêm khắc, bỗng một cơn gió nhẹ khẽ chạm vào vai bỗng khiến tôi rùng mình. Ở phía không xa chỗ tôi ngồi, có bóng dáng một bà cụ đầu tóc bạc phơ, cầm chiếc túi trông có vẻ rất nặng nhọc. Tôi liền chạy ra đỡ cho cụ: “Để con giúp cụ!” 

Với tôi, túi đồ chơi nhẹ tênh. Nhưng hẳn là nó khiến cụ đi lại khó khăn lắm. Bà cụ nặng nhọc ngồi bệt xuống đất. Tôi nghe thấp thoáng tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm. Cụ bỏ nón, đốm đồi mồi nơi khóe mắt bỗng nheo lại, có khi cũng chẳng còn cái răng nào, rạng rỡ nhìn tôi. Ánh nắng nào có dám tươi tắn bằng cụ.

Sáo gió, chuồn chuồn tre, con rối gỗ con con cứ thế mà được bày ra đủ màu sắc. Những ống thổi bong bóng ngộ nghĩnh lớn nhỏ cũng được xếp vào giỏ gọn gàng. Tôi nhớ cái ngày còn mè nheo đòi bố mẹ, thích thú với những thứ đồ chơi ngoài hàng rong. Mảnh kí ức bé tẹo bỗng vảng vất trong veo trong tâm trí.

 “Con trai ta cũng đã từng giúp ta bày hàng. Ánh mắt nó lấp lánh đầy thích thú như con vậy.”

Bà cụ ngừng một lát, ánh mắt đầy xa xăm. Nó như chan chứa thứ gì gọi nôm na là nỗi nhớ.

 “Năm ấy, Tổ quốc vẫy gọi thanh niên lên đường kháng chiến. Thằng bé được chọn nên vui lắm, ăn một lúc hết cả hai bát cơm đầy, đêm lại lục đục chuẩn bị cho chuyến đi giải phóng miền Nam. Hai mẹ con tâm sự, nó hứa đất nước độc lập sẽ đưa ta dạo quanh một vòng Hà Nội. Vậy mà…”

Ngày ấy, trưởng thành là cảm giác tự hào khi nhận giấy gọi nhập ngũ. Cả nhà có dịp được khoe với cả làng: “Cháu nó lớn lắm rồi!”. Sau chiến tranh, có những người không may. Còn ông tôi, may mắn trở về nhưng phải mang trên mình vết sẹo sâu và dài, do bị mảnh đạn ghim vào lúc làm nhiệm vụ. Bọn trẻ con trong xóm nhìn mà sợ. Thế mà ông vẫn tự hào kể lại, vết sẹo xấu xí này là ông của thời trai trẻ, hăm hở lên đường đấu tranh giành lại Tổ quốc. 

Ai đời mặt mày lại nhăn nhó khi được vinh dự nhận trọng trách bảo vệ nước nhà như tôi? Lòng tôi có chút hổ thẹn, làm sao mà không muốn lớn lên? 

 “Cái áo này thằng bé gửi về cho ta, nhờ bàn tay già này vá lại những chỗ sờn chỉ. Nó viết thư bảo ta cứ an tâm bán hàng, đợi nó về còn có tiền cho nó một bữa cơm thịt sườn. Nhưng ta biết chứ, vết rách trên này chẳng hề nhỏ.”

Đôi tay chai sần run run vuốt ve chiếc áo đã xỉn màu. Có khi chiếc áo này đã đi theo cụ suốt mọi nẻo đường, là động lực để cụ mưu sinh lúc thời buổi khó khăn. Cụ sống thay phần con trai còn quá trẻ. 

Tôi ngỏ lời chở cụ đi vòng quanh một vòng bờ hồ. Năn nỉ mãi cụ mới gật đầu đồng ý. 

 “Còn nơi nào đẹp như Tổ quốc mình. Ta cứ ngửi mãi mùi hoa sữa, nào có biết nó đẹp thế này đâu…”

Sáng hôm sau, tôi chính thức lên đường. Mang theo hơi ấm từ cái ôm của mẹ. Ngẫm lại mà sao thấy mẹ mình như bé lại. 

 

Trong tôi bỗng thoảng qua kí ức ngày còn bập bõm đợi mẹ đi chợ về.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top