Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Bị Bắt Nạt Khi Còn Đi Học Là Cảm Giác Thế Nào?

BÀI DỰ THI 81: BỊ BẮT NẠT KHI CÒN ĐI HỌC LÀ CẢM GIÁC THẾ NÀO?

Họ tên: Nhãn

/Tôi vẫn luôn mong một ngày đẹp trời nào đó, lời chào chân thành của tôi sẽ nhận được lời đáp tương tự.../

---

Như chỉ vừa mới ngày hôm qua, mọi thứ cứ dồn dập, rồi lại lắng đọng, cứ đến rồi đi một cách tàn nhẫn. Tuy vậy, đến bây giờ, khi đã lên cấp ba, và thoát ra khỏi vòng tròn tăm tối đó, tôi mới tìm được câu trả lời thật sự.

Bạo lực học đường là vấn đề đó ư?! Tôi phần nào định nghĩa được nguyên cớ của nỗi bất an sau ngần ấy năm.

Quay trở lại 5 năm trước khi tôi còn là một con nhóc mười tuổi. Cuộc sống của tôi chỉ đơn thuần xoay vần quanh gia đình, đứa bạn thân, những trò đùa không biết chán và học tập. Nhưng mọi việc dần tồi tệ khi tôi nhận ra bản thân đang dần trở thành “đích nhắm” của những đàm tiếu to nhỏ. Tôi càng ngạc nhiên hơn là khi tôi dần nhận ra người khởi đầu mọi lời đồn là một bạn cùng lớp (tạm gọi là A). Tệ hơn nữa, bạn đó còn cố tách rời một trong những bạn thân khỏi tôi bằng những câu chuyện bịa đặt. Mất đi một người bạn thân chỉ vì những lời nói vu khống, tôi như cái cây bật đi một khúc rễ vậy, loạng choạng và bấn loạn. 

Từ đó, cứ hễ có cuộc thi là sẽ có tôi ghi danh. Tôi lao đầu vào học tập. Thành tích là điều gì đó làm tôi thấy thật mệt nhưng an toàn và tạm làm tôi quên đi những chuyện xấu xung quanh.

Nhưng sao tôi vẫn luôn sợ!?….

Kết thúc năm cấp một, tôi ung dung bước vào cánh cổng trường cấp hai mơ ước. Nhưng những bất an bất ngờ ập đến trong thoáng chốc khi tôi biết tin bạn A học cùng lớp mình. Trong 4 năm tới ư? Ám ảnh quá khứ, tôi mường tượng ra những gì có thể sắp xảy ra. Để rồi, chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Bạn tiếp tục lôi kéo các bạn cùng lớp, còn lập hẳn một nhóm bạn chỉ để kể những chuyện bịa đặt về tôi. Dần dần, tôi cảm thấy mình bị xa lánh. Giờ ra chơi đã từng là ác mộng khi bạn đó công khai nói xấu tôi trước lớp. Mặc dù tôi cố vờ như không quan tâm, nhưng tận sâu bên trong, tôi cảm thấy xấu hổ một cách vô lí, tôi sợ vô vàn ánh mắt thương hại, châm chọc tôi bao trùm không gian lớp học. Kinh khủng hơn nữa, bạn đó sẵn sàng nói xấu mẹ tôi- cô giáo chủ nhiệm cũ của bạn ngay trong giờ Văn, đến nỗi tôi như mắc phải một cục nghẹn trong họng khi được gọi lên đọc lời thoại nhân vật.

Tôi xin cô đổi vai với lí do đau bụng. Nhưng thật ra, tôi nép mình dưới gầm cầu thang và khóc một mình đến hết giờ ra chơi. 

Cú sốc buổi học đó, dường như đã thôi thúc tôi phải thay đổi.

Năm lớp chín, học đội tuyển đến với tôi như một thứ ánh sáng cuối đường hầm. Tôi cố gắng bắt lấy thứ ánh sáng đó bằng tất cả sức lực và quyết tâm. Nhưng khác với bốn năm trước, tôi cố gắng học không phải để tạo ra tấm chắn hay cái vỏ bọc cho sự nhút nhát ban đầu. Tôi khao khát tạo ra đôi cánh. Tôi muốn bay ra khỏi vùng an toàn để những người châm chọc tôi không còn có thể với tới tôi, và không còn có cớ để nói xấu tôi nữa.

Nỗ lực cùng với một chút may mắn đã giúp tôi đạt được những mục tiêu đặt ra. Tôi bước vào cánh cổng Cấp Ba với một cảm giác an toàn và tự tin hơn. 

Nhưng cũng chính lúc đó, bạn nữ bắt nạt tôi năm nào đón nhận những bi kịch….

Thực sự, tôi không biết có nên cho rằng đó là “quả báo” không nữa (điều mà một số bạn khác cho là vậy, với một sự thỏa mãn). Tôi thấy thật tàn nhẫn khi con người có thể có thứ suy nghĩ như vậy. Thực ra, tôi thấy thật thương bạn nhiều hơn…

Tôi thi thoảng vẫn bắt gặp A trên hành lang (bọn tôi vẫn học cùng trường nhưng khác lớp). Như một thói quen, tôi chào bạn; và vẫn như thường lệ, tất nhiên, bạn không chào lại tôi. Nhưng điều đó đâu làm tôi bận tâm. Điều làm tôi để ý lúc đó là vẻ mặt của bạn. Tôi dường như nhận ra ngay điều đó vì tôi như bắt gặp lại chính tôi của những ngày tháng xưa vậy, một vẻ lo âu đầy suy tư trái hoàn toàn với cách cư xử “bình thường” của bạn. Sau hôm đó, tôi được một bạn cùng lớp kể về việc gia đình của bạn A, về vụ li hôn của bố mẹ bạn như kết quả cuối cùng của cuộc cãi vã và bạo lực trong nhiều năm. Thực sự lúc đó tôi khá sốc. Bởi trong mắt tôi, hay ít ra là những gì bạn đó thể hiện ra, thì bạn có một gia đình êm ấm với điều kiện kinh tế tốt. Bạn khoác lên cái cặp rất đẹp, bạn khoe được bố mẹ tặng cho rất nhiều thứ đáng mơ ước vào ngày sinh nhật, bạn còn được nhiều bạn chơi cùng, trái ngược với tôi thì luôn bị xa lánh.

Tôi nhớ lại về chuỗi sự việc chỉ vừa mới kết thúc một năm trước, mong muốn chạm đến “tảng băng chìm”- câu trả lời thực sự. Và rồi, tôi nhận ra rằng, vấn đề không chỉ dừng lại ở bắt nạt học đường. Thời điểm đó, phải chăng không phải chỉ tôi, mà ngay cả người bắt nạt tôi, đều đã từng là hai đứa trẻ mới lớn bị đè nặng bởi bóng ma tâm lí, nỗi sợ này chồng lên nỗi sợ kia, áp lực này được coi là sự giải thoát cho áp lực kia. Ngẫm lại, tôi cũng thấy rằng đối mặt với những khó khăn trong quá khứ, tôi thực sự đã chẳng cô đơn đến thế. Tôi có gia đình, và cả đứa bạn tôi thân nhất cho đến tận bây giờ, những người sẵn sàng ở bên tôi khi tôi thành công và cả khi tôi khóc sướt mướt. Đó đã chẳng phải là một đặc ân quá lớn hay sao?! Sự đối chiếu quá khứ và thực tại một cách ngẫu nhiên này thôi thúc tôi thấu hiểu nhiều hơn nội tâm của những “kẻ bắt nạt”. Sự ích kỉ, hay đố kị người khác không nên được coi là một bản tính cá nhân của một đứa trẻ còn chưa đầy đủ nhận thức. Chính hoàn cảnh cùng với sự thiếu thốn tấm gương đã dạy bạn phải ích kỉ để dành được những niềm vui cuối cùng, đố kị với những người có được tình yêu sẵn có, và bạo lực, dù là về thể xác hay ngôn từ, đã phản ánh rõ nét những  gì một đứa trẻ mới lớn phải chứng kiến trong từng ấy năm.

Tôi bây giờ cũng đã có thể thực sự chân thành mỉm cười và chào hỏi với người đã từng bắt nạt tôi. Đó không phải là sự thương hại đâu, xin đừng nhầm tưởng. Tôi cho rằng nụ cười có lẽ là biểu hiện chân tình tôi muốn dành cho bạn trong thời điểm khó khăn này. 

Hôm trước tôi còn nằm mơ một giấc mơ đáng yêu đến kì lạ. Trong mơ, chúng tôi khoác vai nhau cười rất thoải mái, như chưa từng có sự xa cách vậy. Giấc mơ phản ánh dự cảm, là ước muốn to lớn ẩn sâu trong chúng ta. Phải chăng điều này không phải là ngẫu nhiên, tôi mong là vậy. Giấc mơ đã làm sáng lên trong tôi niềm hi vọng tốt đẹp về mối quan hệ giữa chúng tôi.

Sau tất cả, đối với tôi, những gánh nặng tâm lí gây ra bởi bạo lực học đường luôn là động lực cho những bước ngoặt tích cực trong tôi, sau cùng rồi cũng trôi về dĩ vãng. Nhưng điều quý giá mà tôi nhận được, và chắc chắn sẽ đi theo tôi trong suốt quãng đời còn lại, là bài học về sự thấu cảm. Bởi theo tôi, “kẻ bắt nạt” không nên là đối tượng bị ghét bỏ. Bên cạnh người bị bắt nạt, “kẻ bắt nạt” cũng là người thực sự cần được quan tâm và thấu hiểu, bởi chỉ có tình yêu thương mới cảm hóa được sự căm thù.

Tôi vẫn luôn mong một ngày đẹp trời nào đó, lời chào chân thành của tôi sẽ nhận được lời đáp tương tự….

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top