Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Cách Mình Đối Diện Với Những Lời Chê Bai

BÀI DỰ THI 185: CÁCH MÌNH ĐỐI DIỆN VỚI NHỮNG LỜI CHÊ BAI

Họ và tên: Liam

/Đến sau này tôi mới ngẫm ra một lí lẽ hết sức đơn giản, chim muốn bay trước hết phải tự đập vỡ vỏ, sâu muốn hóa bướm phải tự mình thoát khỏi kén. Và chỉ khi được tôi luyện qua những khó khăn trước thì tôi mới trở nên cứng cáp và trưởng thành./

---

"Có đóa hoa không tên.

Lặng lẽ ra hoa.

Lặng lẽ tàn.

Thế giới tươi đẹp này chào đón tôi bằng một trận mưa rào rả rích đầu tháng 7 và sau này khi lớn lên tôi cảm thấy tâm hồn mình có phần đồng điệu với những làn mưa, một chút u buồn và nhạy cảm.

Năm 5 tuổi và 6 tuổi là hai năm liên tiếp tôi phải đi mổ, dành một khoảng thời gian dài ở bệnh viện. Dài đến mức bác bán đồ chơi ở cổng bệnh viện cũng quen mặt, đến mức lúc mẹ đi việc thì chú bệnh nhân giường bên chẳng ngần ngại giữ tay tôi để cô y tá lấy ven. Tôi nghĩ sự tự lập của mình được hình thành từ lúc ấy, là những lần tiêm đau mà không khóc, là những lần tự giác ăn cháo lúc bố mẹ không ở cạnh.

Những tưởng kết quả của việc ở viện nhiều sẽ khiến tôi gầy nhom, nhưng không đến những năm cấp ba tôi lớn nhanh như quả bóng bay được bơm đầy hơi vậy. Cũng bắt đầu từ đó tôi nhận được những lời chê bai, đàm tiếu về ngoại hình của mình. Đại loại như “ Sao dạo này “gầy” ghê”...  Ban đầu tôi chỉ cười trừ cho qua nhưng càng ngày những lời miệt thị ấy càng trở nên quá quắt, điển hình là “ Đã béo sẵn thì ảnh có chỉnh thế nào cũng không đẹp lên được đâu”. Khi đi học tôi có thể mặc kệ rồi cho qua nhưng tối đến khi chỉ còn cảm xúc trơ trọi với bốn bức tường, tôi thấy buồn và tự ti nhiều lắm. Tôi nằm dài trên giường mặc cho những suy nghĩ vẩn vơ lang thang trong tâm trí. Mỗi lời họ nói chỉ mất vài giây để buông ra nhưng lại cắm rễ trong đầu tôi không buông. Họ tiện tay ném hòn đá xuống hồ nhưng nào biết hòn đá ấy chìm sâu đến đâu. Tôi không cố gắng thay đổi bản thân ư? Không, họ đâu biết rằng tôi không ăn cơm mà thay bằng yến mạch, chống plank đến thâm tím khủy tay. Nhưng kết quả thì sao? Hơn ai hết tôi là người muốn thấy kết quả nhanh nhất nhưng kết quả đâu thể đến ngày một ngày hai được. Tôi chỉ có thể tự động viên mình nỗ lực và nỗ lực hơn mỗi ngày mà thôi.

Tôi cứ ôm khư khư lấy cái vỏ bọc tự ti ấy mà sống cho đến một ngày tôi nhận được một lời khuyên đầy chân thành từ một câu chuyện mà tôi coi nó là ‘destiny’ của đời mình. Đó là một hôm chủ nhật đầy nắng và gió với những ánh nắng vàng tươi rải đầy trên mặt đất, tinh nghịch phản chiếu lên những chiếc lá lung linh. Tôi có buổi test thử Ielts speaking dưới thành phố,  vì là một trong số ít thí sinh miền núi góp mặt nên tôi đương nhiên có chút rụt rè và e sợ. Nhưng sau khi hoàn thành xong bài test cô giám khảo đã dành cho tôi rất nhiều lời khen đầy thành ý. Cô nói rằng cô thấy được tự ti trong tôi nhưng cô nhấn mạnh tôi có cả yếu tố của người hướng nội và hướng ngoại. Bằng chứng là tôi đã hoàn thành bài thi khá tốt và là một trong hai thí sinh duy nhất của buổi sáng được cô cho điểm cao. Cô còn tâm sự với tôi rằng tuy cô có thể không nhớ tên tôi nhưng chắc chắn sẽ nhớ mặt tôi vì những ấn tượng mà tôi để lại cho cô. Cô còn động viên rằng hãy tự tin và tiến lên nhé vì em có đủ khả năng và tiềm năng.

Tôi rời khỏi phòng thi với tâm trạng không thể vui hơn và sẽ chẳng có gì đáng nói nếu ngày hôm ấy tôi đáng lẽ đang tham gia một cuộc thi khác ở Hà Nội nhưng vì một số lý do nên tôi phải hoãn lại. Sau khi nhận được sự động viên to lớn ấy, nhiều khi tôi vẫn tự thắc mắc “ Sao có một vài người gần, ở ngay xung quanh mình thấy mình tầm thường, nhỏ bé nhưng có những người mới gặp lần đầu đã thấy mình có chút đặc biệt ? ’’. Đến sau này tôi mới ngẫm ra một lí lẽ hết sức đơn giản, chim muốn bay trước hết phải tự đập vỡ vỏ, sâu muốn hóa bướm phải tự mình thoát khỏi kén. Và chỉ khi được tôi luyện qua những khó khăn trước thì tôi mới trở nên cứng cáp và trưởng thành. Giá trị của tôi phải do chính tôi tạo ra chứ không phải khuôn mẫu mà người khác tùy tiện áp đặt lên bản thân mình.

Những lời chê bai này như những hòn đá ngáng đường mà  tôi tất yếu phải gặp nhưng để nó giữ chân mình hay giẫm lên nó để bước tiếp thì hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Tôi đã quá nhạy cảm, đã tự để những lời nói đó ảnh hưởng đến mình mà quên rằng mình có thể dũng cảm đương đầu với nó. Tôi để tâm vì tôi chưa học cách chấp nhận mình, chấp nhận mình không hoàn hảo và không ai hoàn hảo. Cách phá vỡ vỏ bọc tự ti ấy đơn giản thôi, đó là học cách chấp nhận và yêu bản thân mình.

.......

Tôi vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên mình được uống cốc “trà sữa trân châu” trong đời. Thị trấn và quán giải khát nhỏ này đã bó hẹp tư tưởng của tôi rằng cứ gọi trà sữa là dĩ nhiên sẽ đi kèm với trân châu. Sau này có cơ hội được uống trà sữa ở nhiều nơi khác mới biết chân trâu chỉ là một trong những loại topping bên cạnh: hoa quả, kem cheese, pudding .... đi kèm với trà sữa mà thôi. Tôi đã sống với những lầm tưởng mà một vài người ném lên tôi cũng giống như việc tôi từng coi trà sữa bắt buộc phải đi với trân châu vậy. Tôi đang dần dần  thoát ra khỏi vỏ bọc chật chội này và nếu như ngay cả khi không còn một topping nào tôi sẽ là cốc hồng trà thanh mát mà xen chút vị chan chát đắng này. 

(* Note: Mình không bị bắt nạt mà chỉ bị một vài người body-shaming, lỗi cũng tại do mình quá nhạy cảm. Mình vẫn có một nhóm bạn thân và hòa đồng với mọi người trong lớp, đó chính là niềm vui đến trường mỗi ngày của mình. Giờ mình đã tự tin hơn trước nhiều rồi. ^^)

"

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top