Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Câu Chuyện Thực Tập

BÀI DỰ THI 181: CÂU CHUYỆN THỰC TẬP

Họ và tên: Đỗ Đen

/Hạt đỗ đen đang cố vươn mình lên giữa sự khắc nghiệt của thời tiết, để rồi một ngày nó biết được nó là ai./

---

Một câu chuyện về một hạt đỗ đen nho nhỏ giữa thế giới to to. Hạt đỗ mong muốn được đi khắp nơi để tìm xem rồi mình sẽ trở thành cái gì, đâu là nơi phù hợp nhất để phát triển và nơi đâu mà con người cần hạt đỗ đen này nhất. Và nó vẫn chưa có câu trả lời, nó vẫn chỉ biết ươm mình trong vùng đất ấm nơi một đất nước nhỏ nhỏ hình chữ S để cảm nhận cuộc sống qua những cuốn sách và chờ đợi một ngày đi xa nơi đây.

Công việc văn phòng, cũng từng nghe nhiều qua những bộ phim, cũng từng thấy hay ho ở một góc cạnh nào đó mà thật ra nó cũng hay ho phết. Chúng tôi, cảm nhận cuộc sống văn phòng qua cái máy vi tính, chúng tôi làm bạn với những con số, với những kỹ năng trên word, excel. Tôi đã loay hoay mất cả buổi tối chỉ để ngồi chỉnh sửa bản word sao cho giống với bản mẫu chỉ vì lệnh điều chỉnh trang, dù sao cũng học thêm được cái gì đó hay ho từ word của Microsoft. 

Tôi đang trong kỳ thực tập, nên thực ra tôi cũng chưa được biết những con số nó đang nhảy múa như thế nào trên báo cáo tài chính của doanh nghiệp, cũng không biết với VAS (chuẩn mực kế toán Việt Nam) và IFRS (chuẩn mực kế toán quốc tế) chúng nó có bị gò bó không, chứ tôi là thấy gò bó với bộ đồ tiêu chuẩn của công việc kiểm toán nhiều rồi. Thế nên trong tuần có lẽ ngày tôi thích nhất là thứ bảy, chẳng phải vì ngày mai được nghỉ như khi làm ở công ty nho nhỏ khi trước mà vì hôm nay tôi được mặc phong cách của tôi đến công ty với chiếc áo thun, quần bò và đôi giày thể thao như lại được trở lại làm cô sinh viên. Đường đến công ty dường như cũng thương cái con bé lề mề hay đi muộn này hơn  và những cái đèn cũng thương tôi bằng cách bật sang màu đỏ để tôi được dừng chân đôi lúc trên con đường dài đến công ty. Tôi yêu ngày thứ 7 đến lạ, yêu như yêu một người bạn lâu ngày không gặp vậy. 

Tôi nhớ, ngày đầu tôi đến công ty kiểm toán để thực tập - nơi mà tôi bắt đầu có tình cảm, là một ngày giáng sinh năm 2018. Năm nay, thành phố lạnh hơn mọi khi, hoặc là do tôi cảm nhận như thế tôi cũng không rõ nữa. Hôm đó, công ty đã liên hoan, có những món ăn mà tôi cũng thích, nhưng nếu là ngày xưa thì có lẽ tôi còn thích hơn nhiều, vào thời điểm đó tôi đã bắt đầu ăn uống tử tế hơn và sống lành mạnh hơn rồi nên kết quả là cái dạ dày của tôi đã phản ứng lại ngay. Đôi khi người ta nghĩ nó thật đặc biệt và trùng hợp để bắt đầu một ngày đầu tiên đi làm như thế, nhưng tôi lại không có cảm xúc gì. Không còn cái cảm giác ngơ ngơ, cũng không còn cảm giác sợ sệt nữa, có gì đó khó diễn tả trong tôi, bạn có từng như vậy không?

Ngày đầu qua đi, chuỗi ngày tiếp theo đến…..

Đến hôm nay cũng không nhớ là tôi đã làm ở đây bao lâu, và tôi cũng không muốn xem lịch để kể vào đây cùng các bạn vì nó có quan trọng không khi thời gian qua đi, cuộc đời bạn dường như chưa thấy mới thêm. Tôi đã có chút tiếc nuối và hối hận vì đã không phấn đấu vào môi trường tốt hơn, nhưng dù sao cũng tốt, vào nơi nhỏ xinh để biết mình sai để tạo ra dấu trầm cho cuộc đời chẳng phải rất hay sao.

  2 năm sau....

  Tôi nghỉ kiểm toán sau kỳ thực tập đó rồi, giờ đây tôi vẫn đang chật vật với con đường mới mình đã chọn, với một nghề mới, những kiến thức mới tôi phải tự tìm tòi để học, có những hôm cảm thấy bất lực vì học mà không hiểu, tôi bỗng nhớ về kiểm toán. Vẫn còn đây những kiến thức kế toán, kiểm toán đã học, tôi nhớ lại kiểm như nhớ lại một người bạn lâu ngày chưa gặp. Nếu chọn kiểm toán, sẽ là một con đường có lộ trình sẵn cho tôi, tôi biết nó sẽ dễ dàng hơn cho mình, nhưng tôi sợ, tôi luôn sợ một điều, tôi sợ rằng tuổi trẻ này không mắc sai lầm, tuổi trẻ không dám thử, không đương đầu với rủi ro rồi sau này tôi sẽ phải hối hận. Nên tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro ở những lĩnh vực khác. Tôi chọn con đường khác, tôi biết mình sẽ phải tự quản lý mình mà bước tiếp, nhưng rồi trên con đường đó tôi đã trưởng thành rất nhiều, tôi đã thấy được nhiều cơ hội và điều mà tôi nhận được là tôi nhìn thấy tôi. Tôi nhìn thấy mình rõ hơn. 

   Hạt đỗ đen đang cố vươn mình lên giữa sự khắc nghiệt của thời tiết, để rồi một ngày nó biết được nó là ai. Bạn có biết mình là ai?"

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top