Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Câu Chuyện Về Mẹ

BÀI DỰ THI 58: CÂU CHUYỆN VỀ MẸ

Họ tên: Trần Lan Anh

/Tớ đã làm tổn thương người yêu thương tớ nhất trên đời. Và điều này đã trở thành nỗi dằn vặt lớn nhất của tớ.../

---

“Tớ rất ghét bố mẹ mình! 

Tại sao các bạn đi học được bố mẹ đưa đón còn tớ thì không?

Tại sao mọi người ai cũng được bố mẹ dẫn đi chơi còn tớ thì không?

Tại sao lúc nào tớ cũng không được gặp bố mẹ của mình?

Tại sao...”

Đó chính là suy nghĩ của một đứa nhóc năm nào.

Đó cũng chính là suy nghĩ khiến tớ hối hận và dằn vặt nhất từ trước tới nay!

--------------------

Tớ sinh ra ở Bình Dương nhưng lại sống ở Sài Gòn một thời gian. Ngay từ khi còn nhỏ, tớ đã ý thức được gia đình mình “không được bình thường”. Tớ chẳng mấy khi gặp mẹ cũng chẳng bao giờ nhìn thấy bố. Cả tuổi thơ của tớ luôn không có sự xuất hiện của bố. Khi ấy, mỗi lần tớ hỏi, mẹ thường không trả lời mà chỉ im lặng. Lâu dần, tớ cũng chẳng muốn hỏi nữa... 

Tớ không thường xuyên gặp mẹ, cũng chẳng có mấy kí ức tuổi thơ với mẹ. Mẹ tớ rất bận, những lúc mẹ xuất hiện ở nhà nếu không là những sự mệt mỏi hằn lên nét mặt thì cũng là sự im lặng. Tớ vẫn nhớ như in hồi 5 tuổi, vì mải chạy theo chú bán kem đầu hẻm, tớ đã bị ngã. Rất đau, tớ đã bị mất cả móng tay cái sau cú ngã đó. Khi tớ vừa chập chững bước về đến nhà cũng là lúc thấy mẹ đang nằm khóc một mình. Mẹ có lẽ đang rất mệt, tớ đã nghĩ như thế. Thế rồi tớ cũng đã quên mất sự đau đớn vừa nãy mà cú ngã đem lại...

Lên 5 tuổi, tớ rời xa mẹ, rời xa Sài Gòn theo bà về quê ngoại sống. Tớ đã khóc rất nhiều, một phần vì nhớ mẹ, một phần vì giận mẹ đã lừa mình. Mẹ bảo đi một chút rồi về, vậy mà lại chẳng thấy đâu. Ngoại đã dỗ mình rất lâu, cuối cùng vì mệt quá tớ cũng đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngoại kể khi ấy tớ vẫn nắm chặt trong tay chiếc áo của mẹ để lại...

Lên 6 tuổi, tớ đã bắt đầu quen với cuộc sống ở quê cùng ngoại. Tớ cũng đã không còn đòi mẹ mỗi tối nữa. Tớ đã bắt đầu trở thành học sinh rồi mà! Ngoại bảo, thế là lớn rồi đấy. Lớn rồi ai lại còn khóc nhè nữa! Đúng vậy! Tớ đã là học sinh rồi. Tớ đã bắt đầu đi học. Sáng được ngoại đưa tới lớp, chiều được ngoại đón về. Tớ cũng bắt đầu tập viết rồi, bắt đầu học số, học đánh vần. Ngoại thường hay nói nếu tớ học giỏi có thể mẹ sẽ đón tớ đi cùng! Và cũng bắt đầu từ đấy, tớ chăm chỉ hơn. Những ngày làm bài xong chỉ mong mẹ gọi về để khoe với mẹ hôm nay học những chữ gì, cô giáo cho bao nhiêu điểm, bạn cùng bàn hôm nay lấy bút chì của con, kể tất cả những thứ vặt vãnh nhất với mẹ... và để được mẹ khen.

Tớ tốt nghiệp tiểu học rồi! Tớ bắt đầu đi học trung học ở một trường chuyên trên huyện. Mẹ đã rất vui với điều này này nhưng mẹ vẫn chưa đón tớ về nhưng không sao, tớ cũng đã không còn để tâm tới chuyện đó nữa. Tớ đã quen với cuộc sống với ngoại rồi. Mỗi năm gặp mẹ một lần vào dịp Tết, tớ cũng đã không còn khóc đòi theo mẹ mỗi khi mẹ đi nữa rồi.

Cuộc sống tưởng chừng cứ thế mà trôi qua nhưng... tớ đã phát hiện ra một bí mật! Và chính nó đã khiến tớ khóc rất nhiều vào những năm tiếp tới của trung học! 

Giấy khai sinh của tớ không có tên bố!

Đúng. Hoàn toàn không có! 

Tớ không có bố ư? Đó chính là câu trả lời cho sự im lặng của mẹ? Là lý do cho những giọt nước của mẹ? Tại sao mẹ lại nói dối? Tại sao mẹ lại giấu tớ? Muôn vàn câu hỏi chạy qua trong đầu tớ. Tớ đã khóc. Tớ muốn biết sự thật nhưng tớ lại không đủ can đảm để hỏi mẹ...

Tớ đã cố gắng tiếp tục sống như không có chuyện gì nhưng giấy thì mãi không gói được lửa! Lên lớp 7, bí mật này của tớ đã bị các bạn phát hiện rồi... Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán sau lưng tớ. Không ai muốn nói chuyện với tớ. Tớ vì thế cũng dần ít nói hơn.

Đúng vậy, tớ bị cả lớp tẩy chay!

Đó là khoảng thời gian đen tối thời đi học của tớ. Không có bạn bè. Không biết tâm sự cùng ai. Thậm chí ngay cả khi tớ đứng đầu đội tuyển, mọi người vẫn cho rằng đó là bởi vì thầy cô thương hại tớ. Tớ bắt đầu hoài nghi về mọi thứ và tớ cũng dần có suy nghĩ ghét bố mẹ mình!

Nếu như tớ có bố, tớ đã không bị mọi người tẩy chay. Nếu như tớ được ở cùng mẹ, tớ đã không phải trải qua những tháng ngày tồi tệ như vậy...

Và thế rồi, tớ bắt đầu trở lên nghịch ngợm, tớ đã không còn là tớ nữa...

Tớ bắt đầu kết bạn với những học sinh nghịch ngợm ở trường bên cạnh. Tớ thường xuyên trốn học đi chơi, thường xuyên nói dối. Ngoại tớ khi ấy cũng đã có tuổi, trường tớ cũng cách xa nhà, tớ phải ăn bán trú tại trường và hiển nhiên là những chuyện này nhà tớ chẳng ai biết. Thành tích học của tớ cũng không còn tốt như trước nữa nhưng đổi lại tớ đã không bị bắt nạt trong lớp nữa vì đứng sau lưng tớ là các “đàn anh đàn chị có số có má”...

Lên lớp 8, tớ lần đầu biết yêu. Những tất nhiên điều này chẳng phải tin tức hay ho gì đối với mẹ. Những tủi hờn dồn nén cuối cùng đã khiến tớ không thể bình tĩnh. Tớ đã cãi lại mẹ và khi ấy tớ đã nói những điều không nên nói. Tớ đã làm tổn thương mẹ. Mẹ chỉ im lặng. Tớ và mẹ đã kết thúc cuộc nói chuyện trong nước mắt và những suy nghĩ tiêu cực đã bắt đầu len lỏi trong tớ.

Tớ đã muốn tự sát! Khi ấy tớ nghĩ đó là cách duy nhất khiến tớ thoát khỏi sự đau khổ ấy. Tớ tự nhốt mình trong phòng, ngồi co ro một góc và trước mặt là con dao...

Nhưng rất may mắn điều này đã bị ngoại phát hiện. Đó là lần đầu tiên tớ thấy ngoại khóc. Cũng là lần đầu tiên tớ nói chuyện với mẹ nhiều như thế. Và rồi mẹ bắt đầu kể tất cả mọi thứ.

Mẹ và bố gặp nhau khi mẹ đang làm việc trong một nhà máy ở Bình Dương. Bố tớ khi ấy là trung đội trưởng của một đơn vị đóng quân trong đó. Bố mẹ tớ đã yêu nhau. Khi biết mẹ mang thai tớ, bố đã quyết định tổ chức đám cưới, tuy nhiên mẹ tớ mãi mãi không thể trở thành cô dâu của bố. Vì một vài lý do mà khi ấy bên nội nhà bố, sau khi biết chuyện này đã nhất quyết phản đối. Bên tình bên hiếu, cuối cùng bố tớ đã chọn bên hiếu. 

Mẹ tớ đã khóc rất nhiều, khi ấy mọi người xung quanh đều bảo mẹ bỏ tớ đi. Nhưng mẹ đã không làm vậy. Mẹ quyết định trở thành một bà mẹ đơn thân. Đó chính là do vì sao tớ không thường xuyên được gặp mẹ, mẹ đã phải làm rất nhiều công việc cùng một lúc để có thể duy trì cuộc sống này. Và chỉ đến khi mọi việc trở nên quá tồi tệ, mẹ bị mất việc, mẹ mới quyết định đưa tớ về ở với ngoại...

Câu chuyện của mẹ đã khiến tớ rất sốc và đau lòng. Đó chính là lúc tớ nhận ra, tớ đã có lỗi với mẹ biết nhường nào. Tớ đã làm tổn thương người yêu thương tớ nhất trên đời. Và điều này đã trở thành nỗi dằn vặt lớn nhất của tớ...

Mẹ là thế. Mẹ có thể không hoàn hảo. Mẹ có thể không hay hiện diện trong thời thơ ấu của tớ nhưng mẹ lại là người yêu thương tớ nhất. Mẹ lại là người luôn nhẫn nại với tớ nhất. Mẹ là điều tuyệt vời nhất mà ông trời đã đem đến cho tớ...

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top