Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Cậu Đã Từng Ghét Ai Đến Mức Muốn Họ Chết Đi Chưa?

BÀI DỰ THI 113: CẬU ĐÃ TỪNG GHÉT AI ĐẾN MỨC MUỐN HỌ CHẾT ĐI CHƯA?

Họ và tên: Ác Giả

/“Nếu con người ai cũng yêu thương nhau thì thật tốt biết bao!”/

---

K.B ngồi bắt chéo chân trên ghế, nghiền ngẫm một cuốn truyện mà để khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu. Tôi đặt hai cốc Latte xuống chiếc bàn bệt ở gần đó và khe khẽ lật đọc “Thú tội” của nhà văn Minato Kanae. Buổi sáng hôm nay không có nắng, và chẳng có chú sẻ nào nghỉ chân tại khung cửa sổ phòng tôi, chỉ nghe loáng thoáng tiếng hót lanh lảnh từ một nơi nào đó như tín hiệu cho buổi sáng thanh bình.

“Này, cậu đã từng ghét ai đến mức muốn họ chết đi chưa?”

Vẫn như mọi khi, K.B luôn bắt đầu câu chuyện một cách bất ngờ mà chẳng quan tâm đến xung quanh. Tôi nhấc mắt khỏi cuốn sách và nhìn về khoảng không xa một lúc lâu. Một vài cái tên hiện lên. Trong vô thức đưa những ngón tay chà lên sống mũi, tôi trả lời.

“Chưa, tớ chưa bao giờ có ý nghĩ đó.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt. Những tiếng hót theo cánh chim mà bay đi, chỉ còn lại không gian lặng như tờ. K.B để hai chân lên ghế, bo chân khép lại gọn gàng như chiếc võng xếp. Lúc đó tôi đã nghĩ, có một thân thể mảnh dẻ như cậu ấy thật là hạnh phúc.

Tôi ghét phải nói ra điều này, nhưng tôi cho rằng nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời tôi là chưa từng ghét cay ghét đắng một ai cả. Mặc dù tôi đã từng trải qua cảm giác ghét ấy rồi, cũng giống như yêu một cách thoáng qua vậy, nhưng để mà đến mức nguyền rủa họ chết đi thì chưa.

Tôi đã từng ngu ngốc nghĩ rằng nếu mình không ghét ai thì cũng chẳng ai ghét mình cả. Lý do có thể là vì tôi chưa từng phải sống trong hoàn cảnh khiến tôi phải ghét một ai. Giả sử chia mức độ ghét theo thang điểm 3, hay 5 gì đó, thì tôi chỉ nằm giữa số 0 và số 1 mà thôi. Cái bất hạnh mà tôi nói đến không phải vì tôi nằm giữa số 0 và số 1, mà là vì những người tôi cố gắng bình thường hóa quan hệ thì luôn đứng ở mức số 3 hay 4 hay 5 mà đối xử với tôi. Tôi không thể chịu được việc người ta cứ thoải mái vứt ném những cảm xúc tiêu cực lên tôi để rồi tôi không thể làm điều ngược lại vì cảm thấy quá tội lỗi. Tôi đã quá yêu thương con người và chính con người lại làm tôi tổn thương. Nhiều người an ủi tôi rằng cứ nhắm mắt làm ngơ và đừng nghĩ đến chúng. Đây là lời an ủi vô dụng nhất trên đời. Liệu một người đau chân có quên được cái chân đau của mình không? Liệu một người chấn thương có thể quên đi vết thương hở miệng đang rỉ máu? Không đâu, chân vẫn sẽ đau, máu vẫn sẽ chảy. Điều duy nhất ta cần làm là chấp nhận và sống chung với chúng.

“Tớ có ghét người khác đấy.” - K.B lại đột nhiên cất tiếng - “"Tớ ghét cộng đồng mạng lắm., nhất là mấy người hay gọi mình là Đông Lào ấy. Có thể tớ sắp nói ra điều rất kỳ cục và sai trái, có phần vô duyên nữa, nhưng họ giống như khủng bố trên Internet vậy. Họ cố gắng hết sức để làm tổn thương tinh thần của một người nào đó và coi đó là những chiến tích tập thể đáng ngưỡng mộ. Họ công kích cá nhân cho đến khi bị công kích lại thì họ bắt đầu có thái độ và dựa dẫm vào luật pháp, mấy thứ như “tôi có quyền tự do ngôn luận” hay đại khái thế. Họ chẳng bao giờ dám nhận mình sai, nếu họ nhận ra mình sai thì chỉ cần im lặng và xóa chứng cứ. Hành động thật hèn hạ và rẻ tiền!”

 

K.B sà xuống chiếc bàn bệt, thử ngụm Latte đầu tiên. Chắc phần cà phê đắng đã khiến cậu u sầu, hay từ đầu cậu đã u sầu đón nhận cốc cà phê đắng ngắt.

“Nếu con người ai cũng yêu thương nhau thì thật tốt biết bao!”

K.B thở dài. Cậu đặt cốc cà phê xuống, bặm môi lau khô phần bọt sữa sót lại. Nếu con người ai cũng yêu thương nhau, sống vì nhau, có thể sẽ chẳng còn con người nữa. Nghĩ như thế, tôi chẳng thể tập trung đọc sách được nữa, bèn với tay đến cốc cà phê của mình. Nó đắng hơn tôi tưởng tượng. 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top