Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Chú Mèo Bu Và Câu Chuyện Nhỏ

BÀI DỰ THI 153: CHÚ MÈO BU VÀ CÂU CHUYỆN NHỎ

Họ và tên: Vũ Hằng

/Tôi tin rằng, đến một lúc nào đó, tôi sẽ gặp được những người thích hợp, hoặc đơn giản là những điều may mắn nhỏ bé trong cuộc sống bởi những năng lượng tích cực mà tôi đem lại./

---

Tôi là một đứa con gái yêu mèo. Ngày còn bé, cũng không nhớ rằng đã đọc ở đâu, người ta nói rằng những người yêu mèo là những người thường sống một mình, nội tâm và tự độc thoại một mình. Chắc chắn rằng nó không đúng với tất cả mọi người, nhưng nó đúng với tôi. Từ nhỏ đến lúc đi học Đại học, tôi vẫn luôn đi một mình. Không bạn bè, không người thân, tôi cứ một mình với chiếc xe đạp và những mẩu truyện nhỏ tự mình nghĩ ra rồi tự mình cười...

Dạo gần đây, tôi mới nhận nuôi một bé mèo. Chú mèo này là tam thể đực, hai thằng bạn khác của tôi cũng mỗi đứa nhận nuôi một em – từ cô giáo của chúng tôi. Chúng tôi đặt tên nó là Sông, Suối và Bu. Suối là con trai của tôi, Sông là con trai của K. và Bu là con gái của H. Thoạt nhìn, tôi có chút kiêu hãnh vì con trai của tôi là đứa nhìn dễ thương hơn trong cả 3 đứa, và cũng là giống mèo hiếm (tam thể đực). Cái sự kiêu hãnh ấy cứ tăng từng ngày, còn quá đáng hơn khi tôi tỏ ra không quý Bu cho lắm, vì màu lông xám xịt lẫn đôi mắt luôn mang nét buồn của nó chẳng mang cho tôi bất cứ một ấn tượng nào. Câu chuyện ấy cứ tiếp diễn cho đến khi H. nhờ tôi nuôi hộ bé Bu vì hè này nó về quê, còn tôi vẫn ở Hà Nội. Lúc đầu tôi cũng ngập ngừng, nhưng vì cũng thương nó nên tôi đồng ý. Ngày đầu Bu lên ở với tôi và Suối, tôi chẳng để ý gì Bu, mặc cho nó sợ hãi đưa ánh mắt nhỏ bé tìm kiếm xem bố nó đâu, hay từ từ rúc vào đống sách ngổn ngang dưới kệ của tôi mà ngồi run cầm cập. Không dừng lại ở đó, hai ngày trời, Bu nó ị bậy ra giẻ lau nhà của tôi, khiến tôi phát điên lên vì vừa mất ngủ vừa khó chịu. 

Khoảng thời gian tôi nhận Bu về nuôi cũng chính là khoảng thời gian mà tôi rơi vào trầm cảm và tự ti nhất. Tôi crush một bạn nam học IT của Bách Khoa, dĩ nhiên rồi, học IT thì bạn ấy chắc chắn rất thông minh và tài giỏi. Chính vì thế mà tôi tìm mọi cách để bản thân trở nên xinh đẹp nhất có thể, ngày ngày lên mạng tìm đồ, mua sắm, thậm chí là thói quen của tôi tôi cũng từ bỏ, chỉ vì cậu ấy. Đã thế, lúc này còn là lúc tôi ôn thi cuối kỳ, ngày học tối đi làm, đêm vừa cày vừa suy nghĩ mọi thứ viển vông trên đời. Một tuần liền, tôi không bao giờ ngủ trước 6h sáng. Thực ra, tôi có thể đi ngủ sớm hơn, vốn dĩ tôi còn biết rằng ngủ quá 12h là không tốt chút nào. Nhưng tôi vẫn đi ngủ muộn như thế, đơn giản tôi muốn ngắm nhìn cậu bạn kia, vì cậu ta là người ngủ ngày cày đêm, đồng thời tôi cũng có thể ôn thi luôn. Lúc ấy, tôi từng nghĩ như vậy là tốt. Không hề, mỗi buổi sáng thức dậy là một sự tra tấn đến bộ não của tôi, nó đau và nhức, thêm đó là phải dọn dẹp những đống phân của Bu, tôi trở nên điên loạn. Tôi căm ghét Bu hơn bao giờ hết.

Ba ngày sau, tôi bắt đầu trở nên bất lực. Đơn giản vì phía cậu bạn kia cứ lạnh lùng với tôi, rồi việc học việc đi làm cứ chồng chất khiến tôi mệt mỏi. Bu đã quen dần với cuộc sống nơi dãy trọ của tôi, nó không còn ị bậy nữa mà đã biết vệ sinh vào chậu cát của Suối. Tối hôm ấy, vẫn như mọi ngày bình thường, tôi đi làm về đến nhà lúc 10h đêm. Vứt cái balo xuống ghế, tôi nằm thẫn thờ người ra. Không buồn, không mệt mỏi, không đau lòng, tôi cứ nằm như thế cho đến 10’ sau. Nước mắt tôi bắt đầu chực trào, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, cứ mãi chạy theo một người chẳng bao giờ để ý đến mình mặc cho tôi đã thay đổi rất nhiều. Chúng tôi mãi là hai đường thẳng song song, dù có nhìn thấy nhau nhưng chẳng bao giờ đến được với nhau. Tôi khóc ngày một to hơn, cái dạ dày trong bụng cứ réo lên từng chút một vì đói. Bỗng dưng, tôi thấy gai gai ở má, hóa ra là Bu, cô nàng này đã đến bên tôi tự lúc nào, nó nhẹ nhàng liếm má tôi, nó nhìn tôi. Vẫn đôi mắt ấy, to tròn và buồn đến sâu sắc. Tôi ôm nó vào lòng, khóc như chưa bao giờ được khóc....

Sáng hôm sau tôi thức dậy bằng tiếng kêu ầm ĩ vì đói của Suối. Hóa ra tôi thiếp ngủ đi lúc nào mà tôi chẳng biết, nhưng điều tôi không ngờ đến nhất là Bu vẫn nằm gọn trong lòng tôi mà không hề kêu một tiếng nào. Tôi khẽ đảo mắt nhìn nó, chẳng hiểu sao, lần này, tôi thấy yêu nó hơn bao giờ hết. Bu vẫn thế, vẫn là bộ lông màu xám, đôi mắt u buồn, cái bụng béo tròn, nhưng trong mắt tôi lúc này, Bu thật đáng yêu. Có lẽ chẳng thể giải thích bằng lời, nhưng ngay trong giây phút ấy, Bu thực sự khiến tôi thay đổi. Nó khiến tôi nhận ra rằng, bản thân mình không cần phải thay đổi vì ai cả, mình cứ là mình, hãy sống bằng cả tấm lòng và trái tim, đến một lúc nào đó, điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Giống như cái cách mà Bu đến với tôi vậy. Không hào nhoáng, không nổi bật, nhưng tình cảm của nó mới là cái khiến tôi lay động. Tôi bắt đầu yêu bản thân mình hơn, đi ngủ sớm, làm việc tích cực, vứt bỏ khỏi đầu những suy nghĩ rằng mình kém cỏi, làm giàu cho mình cả về kiến thức và ngoại hình...Tôi tin rằng,đến một lúc nào đó, tôi sẽ gặp được những người thích hợp, hoặc đơn giản là những điều may mắn nhỏ bé trong cuộc sống bởi những năng lượng tích cực mà tôi đem lại.

Hiện tại, Bu vẫn đang ở cùng tôi và Suối. H. vẫn chưa thể ra Hà Nội vì dịch diễn biến phức tạp. Như một thói quen, hằng ngày tôi vẫn kể về Bu cho H. nghe, có vẻ rằng H. đang nóng lòng được gặp Bu lắm.  Có những lúc rảnh rỗi ngồi một mình, tôi thẩn thơ nghĩ rằng nhỡ sau này, H. đón Bu về thì tôi sẽ sống sao nhỉ? Chắc chắn rằng tôi sẽ rất buồn, thật đấy. Bu đã trở thành một phần cuộc sống của tôi, nó như một người bạn, người bạn này dù không nói cho tôi nghe, nhưng bằng hành động, nó đã cho tôi thấy được những giá trị đích thực của mình, những lẽ sống mà đáng ra tôi phải nhận ra sớm hơn. Dù sau này H. có đón nó về, chắc rằng tôi vẫn rất vui vẻ vì nó được đoàn tụ với bố, có thể, thỉnh thoảng tôi lại đón Bu đi chơi với Suối, nhỉ? Mọi thứ lại rất tuyệt ấy chứ^^.  

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top