Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Chúng Ta Chỉ Đang Lớn Mà Thôi

BÀI DỰ THI 209: CHÚNG TA CHỈ ĐANG LỚN THÔI MÀ

Họ và tên: Miên

/Mình mong các bạn mình, cả mình nữa, sẽ luôn nhận được tình yêu thương trên hành trình theo đuổi những gì mình tin là đúng./

---

Dạo này mình chăm nghe podcasts, thay vì mở những bản nhạc tình mà trước giờ vẫn nghe. Trước đây mình mơ mộng thật nhiều, không biết có phải bản chất ban D trong người mình chảy mãi không ngừng không nữa. Mình của tuổi 20 thật sự bước vào giai đoạn khủng hoảng - trước đó vài tháng mình vẫn hồn nhiên ở mốc 1x và thấy cuộc đời chẳng mảy may lo nghĩ gì nhiều. Dạo này mình nhạy cảm với mọi thứ. Mình hỏi, liệu nhạy cảm có phải là gánh nặng không? Mình không bao giờ quên được khoảnh khắc một người đã từng ngán ngẩm nói sự nhạy cảm của mình là một gánh nặng, và vì thế, làm bạn với mình, cũng là một gánh nặng.

Càng trưởng thành một chút, mình thấy mọi người xung quanh giỏi điên. Mình mất đến hai năm Đại học chơi vơi trong những nỗi tự ti của bản thân mới có thể rút ra được một bài học lớn đầu đời, rằng bất kỳ ai ở đây cũng rất giỏi, nhưng là giỏi theo cách của riêng họ. Và đó là lý do mình cần phải tôn trọng và ngưỡng mộ bất kỳ ai xuất hiện trong đời. Bao gồm cả bản thân mình. 

Và mình hoàn toàn bình thường. Thế nên mình rất sợ cảm giác bị tụt lùi. Hãy thử một ngày làm sinh viên Bách khoa, rồi bạn sẽ hiểu tại sao mình nói: “Ở trong một tập thể ai cũng là người giỏi nhất, thì bình thường cũng là một loại thiệt thòi”. Đã có lúc mình nghĩ, mình chỉ muốn bình bình đi qua hết các môn khét tiếng ở đại học H, lấy một tấm bằng ra trường, rồi lao vào cuộc đời đi làm thôi.

Nhưng mà, đối với mình mà nói, điều đấy không đủ khi mình là sinh viên Bách khoa. Hoặc là, mình muốn làm những điều mình thực-sự-yêu-thích nhiều hơn. Nhiều lúc nghĩ “mày làm vì cái gì thế?”

Mình chịu.

Người ta làm vì tiền, ai cũng thế thôi, mình cũng thế. Vì mình cũng nghèo rớt. 18 - 20 tuổi là gái quê lên Hà Nội, mình mang theo những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, cống hiến và khẳng định mình – những đứa trẻ vật lộn giữa lòng thành phố. Nhiều người bảo mình nghiện việc - “workaholic”. Nhưng đôi khi lại chẳng phải vì tiền. Những lúc như thế chỉ vì mình cảm kích công việc, cho mình được nuôi dưỡng đầy đủ bản ngã của mình thôi.

Bù lại, sau hai năm ở đại học H, mình nhận ra có những người thực sự làm mình vui. Ít nhất là khi gặp họ, mình có thể nói chuyện thoải mái nhất. Cuộc đời chân đi của mình đến một ngày phải dừng lại và đắm chìm trong nghĩ suy của những kẻ đồng cảm mà tìm tới.

Có hai điều mình thích làm nhất trên đời, cũng là chiều chuộng chúng mỗi ngày. Một là mình viết, viết những gì mình nghĩ và trải qua, chỉ có viết ra mình mới nhẹ lòng. Mỗi ngày đều nhạy cảm với gần như mọi người, mọi điều. Khi nào viết được ra thì cảm xúc giải phóng. Khi nào bận quá, mình bắt đầu rơi vào những ngày hỗn loạn. Phát điên. Nảy sinh tư tưởng chống đối. Và bắt đầu thấy mình kém cỏi. Hai, là mình lắng nghe, lắng nghe những người thực sự chia sẻ với mình. Mình gọi họ là kẻ say tình nhân gian. Tình cờ là mình được làm cả hai khi học và làm về ngành nghề mình theo đuổi. 

Đây đáng nhẽ là một bài viết truyền cảm hứng siêu hay nhưng vì mấy hôm nay cuộc đời mình đều điên rồ. Còn mình lại đi điên rồ với mọi người.

Thật hỗn loạn.

Một ngày cắm đầu vào deadline, nhỏ bạn bỗng chợt inbox cho mình: “Khi nào thì chúng mình lại có một tối ngồi cafe với nhau, trong ánh đèn mờ, không có laptop, chỉ tâm sự thôi nhỉ?” Và rồi khi chúng mình không thể tìm ra lý do vì sao bản thân lại chấp nhận cách sống kỳ dạng này, chúng mình lại cúi mặt, chạy deadline.

Mình mong các bạn mình, cả mình nữa, sẽ luôn nhận được tình yêu thương trên hành trình theo đuổi những gì mình tin là đúng.

“Có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.”

|Trịnh Công Sơn|

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top