Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Chúng Ta Vẫn Luôn Tự So Sánh Mình Với Người Khác

BÀI DỰ THI 62: ĐỪNG TỰ SO SÁNH MÌNH VỚI NGƯỜI KHÁC RỒI TỰ CẢM THẤY TỦI THÂN

Họ tên: Nguyễn Trần Bích Nhi

/Hãy chạy trên con đường của chính mình.../

--------

Tôi đã từng là một cô gái rất tự tin. Sự tự tin của tôi được hình thành từ rất sớm, có lẽ từ khi tôi còn bé. Tuy không sinh ra trong gia đình khá giả ở trung tâm thành phố, hay các thành phố lớn, nhưng tôi lại may mắn được tiếp xúc với những nền giáo dục hiện đại, tôi được tiếp xúc với bộ môn Piano từ khi 5 tuổi, và đến năm 8 tuổi tôi chính thức được học Piano một cách bài bản. Tôi cũng được tiếp xúc với công nghệ và tiếng anh từ rất sớm, ở thời điểm tôi 4, 5 tuổi (năm 2006) tôi đã có thể gõ phím bằng 10 ngón tay, đọc được các từ tiếng anh cơ bản (tôi nói những điều này vì bây giờ khi nghĩ lại, tôi thấy đây là điều tôi có thể tự hào). Có thể ở thời điểm đó, tôi là đứa trẻ nông thôn may mắn nhất, bởi không phải nhà nào ở vùng quê nghèo đó cũng có thể giáo dục con cái như cách tôi được giáo dục. Năm tôi học lớp 8, tôi lại một lần nữa được may mắn trải nghiệm chương trình học của trường quốc tế Tây Úc (tôi được bố mẹ cho tham gia khóa học hè 6 tuần của trường WAS). Có lẽ từ thời điểm này tôi được tiếp xúc với những người ở “thế giới khác”, trải nghiệm những điều mà chỉ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có mới được trải nghiệm, nên sự tự tin trong tôi lại càng tăng thêm một bậc, bởi tôi nhận ra rằng khi tôi thoát khỏi “cái ao” ở quê nhà, tôi vẫn chẳng thua kém gì những đứa trẻ cùng tuổi. Sự tự tin đó của tôi lại ngày một lớn hơn và cứ thế duy trì mãi những năm tháng cấp 2, cấp 3 của tôi, cho đến ngày tôi bước chân vào giảng đường đại học.

Đây chính là thời điểm mà khiến tôi phải suy nghĩ lại về chính mình. Theo bạn, khi một người từng rất tự tin dần mất đi sự tự tin của mình, họ sẽ thế nào? Tôi nghĩ, có lẽ họ giống một con ốc sên, từ từ thu mình lại trong chiếc vỏ ốc, trốn tránh thế giới bên ngoài. 

Khoảng thời gian đầu đại học, tôi bỗng nhiên trở thành chú ốc sên đó, cảm thấy mất phương hướng cuộc đời, và cảm thấy mình thật “non” so với các bạn cùng lớp. Tôi từng rất tự tin vì ít ra mình cũng biết đàn (piano và guitar), biết hát, cũng hiểu biết khá nhiều vì tôi học khá tối hồi cấp 3. Nhưng rồi tôi lại phát hiện ra, những người bạn xung quanh tôi, họ còn giỏi hơn tôi rất nhiều. Những kĩ năng liên quan đến ngành học, tôi chẳng biết một cái gì, trong khi những người bạn của tôi, họ lại rất am hiểu, còn có một cậu bạn, tôi gọi cậu ấy là “cuốn bách khoa toàn thư di động” bởi vì cậu ấy biết tất cả những vấn đề giảng viên hỏi, và có thể thảo luận vấn đề ấy mà không gặp trở ngại lớn như tôi. 

Tôi bắt đầu cảm thấy tự ti dần, tự đặt câu hỏi cho chính mình: Vì sao mình không biết những điều đó? Tại sao mình không tìm hiểu kĩ hơn về ngành học, để chuẩn bị cho mình một hành trang tốt hơn? Tại sao mình thua kém người ta nhiều như thế?...v.v… 

Những câu hỏi như thế cứ đi theo tôi cả một thời gian dài, nó làm tôi không thể định hướng được tương lai của mình như trước nữa. Tôi bị mất phương hướng trong cuộc sống. Có lẽ sẽ có nhiều người cũng như tôi lúc đó, không ngừng so sánh bản thân với một ai đó thật ưu tú, rồi tủi thân, tự ti…Tôi bắt đầu cắm đầu vào tìm hiểu những kĩ năng mà bạn “bách khoa toàn thư di động” kia biết, tôi gần như xem bạn ấy là cái bóng cổ thụ để tôi vươn tới, tôi tìm hiểu mọi thứ, thế nhưng tôi lại bị mơ hồ, chắc là do tôi đã tìm hiểu không đúng cách. Tôi lại rơi vào bế tắc. 

Thời điểm đó, tôi cảm thấy bản thân chỉ đang “tồn tại” chứ không phải đang “sống”. Vì tôi không nhớ rõ rốt cuộc mình đã trải qua một ngày như thế nào. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu tôi mới phát hiện ra rằng bản thân đang đi trên con đường của người khác.

May mắn thay, tôi có một người chị để giải bày những tâm sự, khó khăn của mình, chị đã nói với tôi: “Tại sao em phải chạy đua trên đường đua của người khác mà không chạy trên chính đường đua của em ? Vì sao phải đem bản thân so sánh với người khác rồi càng ngày càng tụt lùi, nếu so sánh tạo ra kết quả xấu, vậy thì hãy ngừng so sánh lại.” Tôi như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Quả thật, tôi và người khác đều có những xuất phát điểm khác nhau, tại sao tôi cứ phải muốn giống như họ. Cứ là phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân là được rồi, không cần thiết phải là phiên bản hoàn hảo trong mắt người khác. Khi bạn có đủ tự tin và là phiên bản tốt nhất của bản thân, bạn sẽ nhận được những cơ hội mới. Hãy cứ chạy trên con đường của chính mình, đừng chạy trên con đường của người khác, bạn và họ không giống nhau. “Khi bạn khao khát có được một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó” (Trích Nhà giả kim - Paulo Coelho). Hãy quyết tâm và bắt tay vào thực hiện, thay đổi bản thân để trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân, chứ đừng thay đổi bản thân để trở thành một ai đó không phải bạn.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top