Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Cuối Cùng, Chị Ấy Cũng Cười Rồi

BÀI DỰ THI 101: CUỐI CÙNG, CHỊ ẤY CŨNG CƯỜI RỒI

Họ tên: Vạn Bảo Trang

/Dẫu có sống trên đời bao nhiêu năm đi nữa, rèn luyện mình là điều cần thiết, bởi vốn dĩ hạnh phúc cũng cần phải luyện tập mới có thể có được mà./

---

Linh hồn con người hệt như một viên đá ngũ sắc. Mỗi cá nhân, mỗi chủ thể luôn đau đáu cho mình những bản sắc muôn màu. Ở đó, họ có thể phơi bày, mà cũng có quyền ôm ấp giữ gìn. Họ chỉ nới lỏng vòng tay cho bản sắc ấy le lói một vài sắc màu hay buông tay lan tỏa một cách choáng ngợp khi nào họ mà muốn. 

Chính vì tính đa dạng như vậy nên con người thật là lạ. Những người nào có nhiều tri thức lại càng lạ hơn. À không, phải nói đúng hơn là những người tri thức “nửa mùa”, vẻ bên ngoài với những lời nói và phong cách thật mô phạm nhưng chỉ khi đặt họ vào tình huống cụ thể, hành vi được phơi bày, ta mới thấy bản chất thật của thứ nhận thức lệch pha kia. Họ nói, mỗi con người có mỗi cá tính nên cần được tôn trọng. Họ nói, không được phán xét mà cần phải hiểu rõ bản chất vấn đề, rằng là phải xem đằng sau câu chuyện của sự việc là gì. Họ nói lý thuyết nhiều lắm, nhưng khi gặp một ai đó có cá tính khác họ, họ chưa tìm hiểu đằng sau người đó là như thế nào mà lại vội vàng phán xét. Thật thú vị, họ chẳng phải người trẻ tuổi non dạ, họ lại là những người nhìn thấy ánh mặt trời trước tôi ít nhất 20 năm.

Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về họ, về tôi, và về chị ấy. Tôi năm nay 23 tuổi, vẫn còn mài đũng quần trên giảng đường Đại học. Thật ra, trước đây tôi đã tốt nghiệp Đại học rồi, nhưng ngay sau khi hoàn thành chương trình ấy tôi lập tức ôn thi để học tiếp văn bằng Đại học thứ 2 mang tên Tâm lý học. Trong không gian lớp học ấy có tôi, có chị, và họ. 

Tôi và chị vốn chưa bao giờ nói chuyện với nhau, chưa trải nghiệm về nhau thông qua những phương tiện hay cách thức nào, cho đến khi 2/3 thời gian khóa học trôi qua.

Chị là một cô gái xinh xắn, có thần thái khá trưởng thành dù phong cách ăn mặc rất “học sinh”. Thật vậy, chị diện những chiếc chân váy kẻ caro từ màu tím cho đến đỏ phối với áo sơ mi trắng cộc tay có thắt nơ, rất giống với phong cách học sinh cấp 3 Hàn Quốc. Có hôm, chị diện những bộ váy thật bánh bèo phối với giày kiểu dáng retro theo xu hướng sinh viên xứ sở kim chi. Mái tóc màu nâu xoăn lơi dài và dày của chị cũng bồng bềnh theo mây gió mỗi khi bước vào cửa lớp. Chị khoác lên mình ngoại hình trẻ trung, nhẹ nhàng và đáng yêu. Sự đáng yêu của chị không chỉ thể hiện ở những bộ trang phục mà còn qua những vật dụng, món đồ chị sở hữu, từ chiếc ốp điện thoại màu hồng có gắn chú thỏ xinh xinh, từ chiếc hộp hình chú khủng long ngộ nghĩnh đựng tai nghe airpods cho đến chiếc xe đạp điện nhỏ gọn dễ thương. Đó là tất cả những gì mà mới đầu tôi quan sát được. Họ cũng quan sát giống tôi, nhưng lại miêu tả chị chỉ bằng những từ như “tiểu thư”, “công chúa”, “không phải làm gì”, “được cha mẹ bao bọc”, v.v pha chút mùi vị của chanh trong giọng nói. 

Mang ngoại hình thu hút như vậy, nhưng chị rất ít khi trò chuyện với những người xung quanh. Đặc biệt, những buổi ăn uống liên hoan của lớp chị chưa từng tham dự. Một sắc thái lạnh lùng như công chúa băng giá luôn hiện hữu trên khuôn mặt xinh xắn ấy. Sải bước vào lớp và tiến đến vị trí bàn đầu, chị ngồi học và chăm chú nghe giảng, tương tác với thầy cô khá đều nhưng tương tác với bạn học trong giờ nghỉ giải lao thì khá…ít. Thay vì nói chuyện với một ai đó, chị chọn cách xem lại bài, check công việc, lướt điện thoại hoặc gục xuống bàn. Có lẽ họ chỉ nhìn vào hành vi của chị để mà đánh giá thái độ thôi. Hỡi ôi một vài đồng nghiệp tương lai của tôi, họ chưa từng nói chuyện với chị, chưa biết thông tin nào ngoài cái tên, vậy mà hàng loạt các nhãn dán đã được họ chốt hạ. Phải chăng khác biệt về bản sắc, về cá tính, về cái tôi cá nhân sẽ phá tan tất cả tri thức đã được lĩnh hội?

Trước khi chính tai tôi nghe những lời nói đó, thật may mắn khi tôi đã có dịp chủ động bắt chuyện với chị. May mắn vì sao, vì tôi không bị tác động phần nào dưới những lời nói đó, vì tôi đánh giá được bản chất con người của cả hai phía. Tôi chủ động nói chuyện với chị một phần vì tò mò, và chín phần xuất phát từ những thôi thúc muốn làm bạn với chị từ trong tâm khảm. Cớ sao đến bây giờ nó mới thôi thúc tôi nhỉ? Phải chăng số lượng học sinh đông đúc lúc mới vào học đã ngồi chắn chị trước mặt tôi không vượt qua được áp lực của nghề mà đi mất, nên hình bóng của chị đến giờ mới hiện hữu trước mắt tôi rõ ràng hơn.

Lần đầu, tôi hơi run nhưng vẫn niềm nở tiến đến chỗ chị ngồi rồi lân la hỏi địa chỉ chị mua cái áo sơ mi trắng thắt nơ. Chị đáp lại tôi với vẻ mặt lạnh hơn món sữa chua đánh đá tôi hay ăn. Lần thứ hai, tôi vẫn tươi cười nói chuyện về chiếc áo sơ mi mà shop chị hay mua nay đã hết hàng. Nét mặt cùng giọng nói của chị vẫn chung thủy như ngày nào. Bạn nghĩ chắc tôi sẽ chán nản đúng không? Tôi lại không chán mới hay chứ. Lần thứ ba, trong một lần làm bài tập nhóm, tôi mạnh dạn ra hẳn chỗ nhóm chị ngồi chỉ để kiếm cớ…tán gẫu với chị. 

Tôi trò chuyện với chị lâu hơn, chị chia sẻ nhiều câu chuyện hơn, và quan trọng là chị bắt đầu cười với tôi. 

Ơn giời, chị ấy cười rồi! 

Chị cũng như bao người bình thường khác, chỉ là chị không muốn bộc lộ bản thân với những mối quan hệ chưa thể gọi tên. Như phá vỡ đi bức tường ngăn cách mối tương giao giữa hai con người, chúng tôi trò chuyện thoải mái hơn. Có lần tôi nói với chị: 

-        Em sợ ma lắm.

Tôi bất ngờ khi chị nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai tôi vỗ về với giọng điệu hóm hỉnh:

-        Trên đời này con người đáng sợ hơn ma em ạ!

Có thể nói, chị đặt tay lên vai tôi như đặt hơi ấm tình chị em vào trái tim tôi vậy. Chị không lạnh lùng như vẻ bên ngoài, như vài lần mới quen, như những lời mà họ phán xét. Chị sống một mình, tự bươn chải tiền nhà, tiền học, tiền sinh hoạt cùng đủ các loại tiền khác. Chị áp lực công việc, chị thường xuyên phải check thông tin với đồng nghiệp online sau giờ tan ca. Chị cũng có những nỗi niềm và câu chuyện riêng của mình. 

Vậy đấy, họ thấy chị không giống họ, thấy chị không giao tiếp nhiều, thấy chị khuôn mẫu, lạnh lùng. Họ tưởng chị được bao bọc, họ tưởng gia đình chị thế này, thế kia. Họ đánh giá và nhận xét chị với người khác dựa trên suy nghĩ chủ quan và câu chuyện tưởng tượng của riêng họ. Nhưng họ không nhìn sâu vào đằng sau chân dung một con người như lý thuyết họ hay thao thao bất tuyệt.

Xin đừng vội đánh giá hay e dè cá tính riêng biệt của ai đó. Nếu không chủ động tìm hiểu, xin đừng bị động phán xét. Xin đừng quá mạnh dạn tự tin với những kiến thức hay kinh nghiệm sống của mình mà vội trao những kết luận dù tích cực hay tiêu cực cho người khác nghe. Dẫu có sống trên đời bao nhiêu năm đi nữa, rèn luyện mình là điều cần thiết, bởi vốn dĩ hạnh phúc cũng cần phải luyện tập mới có thể có được mà.

Tôi và chị hiện giờ ngày nào cũng thao thao bất tuyệt.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top