Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Để Cảm Nhận Tình Thương Gia Đình, Có Khó Không?

BÀI DỰ THI 145: ĐỂ CẢM NHẬN TÌNH THƯƠNG GIA ĐÌNH, CÓ KHÓ KHÔNG?

Họ và tên: Lê Phương Uyên

/Tôi nghĩ sự nổi loạn khi đó là không thể tránh khỏi, vì sau đó tôi mới cảm nhận ba mẹ yêu thương mình nhiều như thế nào. Quan trọng là sau mỗi lần sai lầm, tôi có biết được bài học của sai lầm đó là gì hay không. /

---

Từ nhỏ cho đến năm 19 tuổi, tôi đã từng nghĩ rằng người trong nhà với nhau thực sự rất khó để chia sẻ những áp lực trong học tập, công việc và cuộc sống. Nhà tôi có ba, mẹ và tôi. Mỗi thành viên có một nỗi lo riêng và đương nhiên mỗi người luôn nghĩ rằng nỗi lo của họ là quan trọng nhất. Do đó, tôi đã chọn cách im lặng để tránh những xung đột và lớn tiếng. Tuy nhiên, mẹ tôi không thích sự im lặng trong gia đình, còn  tôi vì nghĩ rằng họ không hiểu mình nên vẫn cứ tiếp tục im lặng và chấp nhận bị la mắng. Sự im lặng tiếp diễn trong 1 tháng khiến tôi ngột ngạt và tôi quyết định bỏ nhà đi. Nhà tôi khá giả, mẹ tôi từng nói nếu tôi bỏ nhà đi thì cuộc sống của tôi sẽ rất khó khăn. Tôi biết rõ điều đó nhưng năm 19 tuổi với cái tôi ngang bướng, tôi vẫn muốn bỏ nhà đi. Khi đó tôi chỉ nghĩ, tôi đi vì muốn được tự do, được sống trong không gian riêng của mình. Tiền bạc thì đi làm thêm được đồng nào, giữ đồng đó, tiêu xài ít, không mua sắm quần áo, ăn uống hai bữa một ngày hoặc thậm chí một bữa một ngày thôi cũng được. Tôi bỏ nhà đi trong âm thầm và để lại lời nhắn cho mẹ, khi nào cuộc sống con ổn định thì con sẽ gặp mẹ nói chuyện. Sau đó, tôi chặn liên lạc với gia đình.

Vài ngày sau khi tôi bỏ nhà đi, mẹ tôi mượn số điện thoại của bạn mẹ để nhắn tin cho tôi để hỏi thăm tôi như thế nào. Vì biết tính tình tôi cứng đầu nên mẹ tôi không bắt tôi trở về, chỉ mong tôi về nhà một lần để cùng về quê thăm nội ngoại. Tôi chưa trả lời tin nhắn. Tôi lên trường đi thi cuối kì. Thi xong, tôi đi photo tài liệu tiếng Anh. Ba tôi lén chạy xe theo sau, gọi tôi lại và nói đi ăn cơm trưa với ba nhé. Tôi đồng ý và cùng ba đi ăn cơm. Ba gọi toàn những món tôi thích ăn nhất và hỏi han cuộc sống của tôi như thế nào. Trên đường chở tôi về trường, ba xin lỗi tôi vì ba đã nói những điều nặng lời, vì ba không nghĩ tôi sẽ suy nghĩ vấn đề đó nghiêm trọng như vậy. Tôi đã khóc. Khóc vì tôi chưa bao giờ nghĩ ba sẽ xin lỗi mình vì chuyện ba mẹ lớn tiếng với con cái là chuyện bình thường. Khóc vì tôi có lỗi với ba mẹ rất nhiều nhưng chưa bao giờ dám nói hai chữ “Xin lỗi”. Lần đầu tiên tôi thấy ba dịu dàng với mình như thế. Buổi tối, tôi đã khóc ướt gối cho đến lúc ngủ thiếp đi. Hôm sau, tôi nhắn tin với mẹ rằng đồng ý về nhà cùng gia đình về quê thăm ông bà. Lúc về nhà, mẹ ôm tôi vào lòng và hứa rằng sẽ tôn trọng không gian riêng của tôi, tôn trọng những điều mà tôi cho rằng là quan trọng.

Từ lúc đó, tôi cảm thấy rằng ngay cả lúc mình rất muốn rời bỏ gia đình đi dù mình là người sai, ba mẹ lại là những người không bao giờ bỏ rơi mình. Chẳng qua là do mình chỉ nghĩ cho bản thân và không chịu chia sẻ những điều mình mong muốn. Tại sao mình lại  bắt buộc ba mẹ phải hiểu mình, trong khi mình chưa bao giờ muốn hiểu họ? Tôi nghĩ sự nổi loạn khi đó là không thể tránh khỏi, vì sau đó tôi mới cảm nhận ba mẹ yêu thương mình nhiều như thế nào. Quan trọng là sau mỗi lần sai lầm, tôi có biết được bài học của sai lầm đó là gì hay không. 

Mỗi nhà mỗi cảnh nên tôi nghĩ câu chuyện của tôi chỉ là một khía cạnh nhỏ trong hàng triệu gia đình có những cách yêu thương khác nhau. Tôi mong rằng dù gia đình bạn có ra sao đi chăng nữa, dù là không hiểu nhau, dù luôn có những cuộc tranh luận lớn tiếng thì cũng đừng bao giờ bỏ rơi họ. Vì khi mà bạn bị thất lạc, bị ốm đau, ngồi khóc một mình trong đêm khuya, thì người đi đường nhìn bạn, người ta luôn luôn hỏi: “Người nhà của em đâu?”. 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top