Gen Z Kể Chuyện: Đừng Bỏ Cuộc Nhé, Bạn Đã Đủ Tuyệt Vời
BÀI DỰ THI 86: ĐỪNG BỎ CUỘC NHÉ, BẠN ĐÃ ĐỦ TUYỆT VỜI
Họ tên: Hân Nghiên
/dù cho bạn có tồi tệ, không tin tưởng bản thân đến đâu thì bạn đã sống hết mình, bằng tất cả những ý chí bạn đã vượt qua những năm tháng mệt mỏi đau khổ đó đầy thành công. Và bạn xứng đáng hơn những gì bạn nhận rất nhiều./
---
Gen Z chúng tôi là thế hệ chuyển giao từ thế kỷ 20 sang thế kỷ 21, sinh ra trong bầu không khí internet bùng nổ mạnh mẽ, công nghệ ngày càng tiên tiến và phát triển vượt bậc. Mỗi chúng tôi đều mang trên vai một trọng trách to lớn và kéo theo đó là các vấn đề về sự trưởng thành trong tâm lý. Vì tâm lý chúng tôi phát triển quá nhanh và sớm nên đôi lúc căn cơ không được vững chắc. Mỗi đứa trẻ chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ đã phải định hướng trước tương lai của bản thân, biết rằng bản thân phải đấu tranh và học tập khắc nghiệt.
Mỗi ngày ba mẹ chúng tôi đều luôn miệng nói rằng "Con phải cố gắng học tập thì mới có tương lai". Ba mẹ luôn luôn tốt nhưng đôi khi tôi lại muốn quay về thời xưa khi mà cuộc sống của những đứa trẻ vui vẻ, vô lo vô nghĩ không cần phải hàng ngày lo âu về điểm số, những điều cha mẹ nghĩ về mình, sự sợ hãi mỗi khi bài kiểm tra điểm thấp, bạn bè chê cười vì không bắt kịp cái gọi là "trend" trên mạng.
Nỗi buồn khi mà bản thân tôi mang một cá tính độc lập và khác biệt, không thể hòa nhập, vui chơi với các bạn cùng tuổi. Khi mà suy nghĩ của bản thân quá " già " hơn tuổi thật, đó là một điều đáng buồn khi điều đó khiến tôi đa sầu đa cảm, đôi khi chỉ một hành động hay một lời nói vô tình của người khác khiến tôi suy nghĩ cả đêm không ngủ hoặc những lời nói tức giận của cha mẹ, trách mắng tôi là một đứa không ra gì, họ không nên sinh ra tôi, tại sao lại có một đứa như tôi cơ chứ,… Những lời nói đó đã đánh sâu vào trong tôi, tuy chỉ là vô tình cha mẹ tôi nói ra điều đó nhưng thật sự tôi vô cùng buồn. Cả đêm ngồi một mình trong góc phòng mà khóc nức nở, muốn hét lên mà khóc cho thỏa thích, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không làm được, vẫn phải gặm nhấm nỗi đau mà nuốt ngược nước mắt. Sáng mai tỉnh dậy tôi vẫn là một cô bé vui tươi hay cười.
Bạn biết không khi mà lứa tuổi Gen Z chúng ta có nhiều điều vô cùng khó nói. Cha mẹ hay chửi tôi: "Tại sao con luôn ôm cái điện thoại mà mở face, mở mess nhắn tin với bạn bè, học thì không lo"; "Tại sao tuổi của các con cứ phải thích bạn này thích bạn kia, hồi còn bé mẹ có như vậy đâu",… mà những điều đó tôi không biết giải thích thế nào với cha mẹ cả, vậy bạn có gặp trường hợp như vậy không? Mẹ tôi thường xuyên trách mắng tôi những điều đó nhưng tôi chẳng biết làm sao cả, một điều bất lực không thể biện hộ được, tôi chợt nhận ra Gen Z chúng ta thật kỳ lạ cũng vô cùng đặc biệt.
Chúng tôi luôn muốn được tự do vui chơi, mong muốn phản kháng lại nhưng chúng tôi lại không dám. Không dám đối mặt với cha mẹ mỗi khi bỏ học đi chơi với bạn bè và đương nhiên chúng tôi chẳng dám làm điều đó đâu. Chúng tôi dám mạnh miệng bảo rằng điểm thấp cũng không sao, học sinh giỏi là được, nhưng bản thân lại không nỡ khiến bản thân bị điểm thấp. Luôn suy nghĩ rằng bản thân ghét cha mẹ quá, không thèm nói chuyện với họ nữa, tôi sẽ đóng cửa trong phòng học, học suốt ngày mà không nói chuyện với cha mẹ nhưng bản thân lại không đành lòng, cũng không thể làm như vậy. Giận bạn bè vì họ đối xử không tốt với mình, quyết tâm không muốn chơi với bọn bạn đó nữa nhưng chúng tôi lại chần chừ, nếu không chơi với nhau nữa thì mai này tôi sẽ chơi với ai, sau này gặp mặt nhau thì phải như thế nào, rồi tôi lại là người xin lỗi để hàn gắn mối quan hệ.
Đôi khi bản thân tôi cũng luôn nghĩ rằng tại sao suy nghĩ và hành động của chúng ta lại đối lập như vậy. Bởi vì chúng tôi luôn là những đứa trẻ yếu đuối thiếu cảm giác yêu thương. Chúng tôi từ khi còn nhỏ đã tự hiểu được, bản thân phải học thật giỏi như "con nhà người ta", phải có công việc tốt khi lớn lên, học anh văn từ khi còn nhỏ, ganh đua với bạn bè, áp lực điểm số, cha mẹ thì luôn quan niệm "phải học giỏi, phải học giỏi", cha mẹ đều không quan tâm mỗi chúng tôi buồn vì điều gì, áp lực vì điều gì, việc học là đơn giản nhất rồi tất cả mọi thứ bên ngoài đều bình thường không đáng lo trong mắt các bậc cha mẹ. Nhưng những áp lực tưởng chừng bình thường ấy lại gây nên những tổn thương về mặt tâm lý và khiến một số bạn sẽ sinh ra chán ghét và xa cách cha mẹ của mình.
Đôi khi chúng tôi lạc lõng và cô đơn tột độ, khi tôi cảm nhận mình đang mất dần những người bạn, bạn bè cũng giống như chúng tôi cũng phải chịu áp lực và mỗi chúng tôi như "luyện gà chọi" và ngày càng xa nhau. Và chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều được gắn mác "Con nhà người ta" trong mắt mọi người. Mỗi chúng tôi đều phải trải qua cô đơn và áp lực để trưởng thành, đôi khi gục ngã, đau khổ, bất lực đều phải tự mình đứng lên, vì chúng tôi bắt buộc phải đứng dậy, chúng tôi dần biến những cái gọi là "thói quen" chúng tôi dần quên với chúng và coi đó là một điều bình thường, sớm muộn chúng tôi cũng sẽ vượt qua.
Đôi khi cái gọi là đau khổ và vấp ngã khiến tôi trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn, bản lĩnh hơn. Nhưng tôi mong rằng nếu có thể các bạn không cần phải ép chính mình trở nên như vậy.
Hãy sống hết mình vì bản thân, bạn muốn làm điều gì hãy làm ngay điều đó, nếu không muốn thì bạn không cần làm nữa. Nếu bạn thích vẽ tranh, bạn ước mơ làm họa sĩ, bạn chỉ cần chăm chỉ học vẽ, học những môn có thể hỗ trợ cho ước mơ của bạn, không cần phải học sinh giỏi nhiều năm liền để rồi khi quay đầu nhìn lại bạn vẫn là một câu hỏi ấy rằng: "Tôi là ai, tôi mong muốn điều gì?". Nếu như không muốn chơi với người bạn nào đó thì cũng không cần phải cúi đầu nhận sai trước để giữ gìn mối quan hệ không xứng đáng với bạn. Cuộc đời của bạn còn dài lắm, cuộc đời phía trước tươi đẹp như vậy nên đừng bỏ cuộc nhé, hãy cố gắng thêm một chút nữa đừng vấp ngã, bản thân bạn đang vẫy tay đợi bạn ở tương lai đấy.
Gửi những người bạn Gen Z giống như tôi, nếu cuộc sống quá áp lực và mệt mỏi, cô đơn và lạc lõng, mất phương hướng, không biết bản thân nên làm gì nữa, hãy lạc quan lên bạn nhé, chẳng phải cho dù có áp lực đến mức nào, mất phương hướng, bất lực đến đâu thì bạn vẫn bước đi được đến bây giờ hay sao. Bạn đã rất tuyệt vời, dù cho bạn có tồi tệ, không tin tưởng bản thân đến đâu thì bạn đã sống hết mình, bằng tất cả những ý chí bạn đã vượt qua những năm tháng mệt mỏi đau khổ đó đầy thành công. Và bạn xứng đáng hơn những gì bạn nhận rất nhiều. Nếu mệt mỏi quá hãy khóc thật to đi nhé, nếu như bạn khóc đủ rồi thì lần sau đừng khóc vì điều đó nữa nhé. Hẹn gặp lại bạn ở tương lai, tôi mong chờ ngày đó lắm.
Tạm biệt các bạn, thế hệ Gen Z thật tuyệt vời, hãy nhớ nhé!
---
#bila #đọc_để_trưởng_thành
Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.