Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Đừng Chọn Cô Đơn

BÀI DỰ THI 67:  CHỌN GÌ CHỨ KHÔNG CHỌN CÔ ĐƠN

Họ tên: Cenna

/Nếu muốn thở dài ngao ngán vì loài người, mình sẽ dùng cụm từ  “ai rồi cũng một mình”. Nếu muốn phấn chấn tinh thần, mình sẽ dùng cụm từ “một ngày dành tình yêu cho chính mình”./

---

“Cô đơn” là quá tệ, rất tệ. Đó là tôi nghĩ như vậy.

Xét về từ ngữ, hai chữ “cô” và “đơn” và từ “cô đơn” gợi các bạn điều gì? Là một mình, một mình nhân hai. Là đã một mình ở trong cảm xúc lại còn thêm một mình trong cảm giác. 

Có bạn sẽ bảo chẳng bao giờ thấy cô đơn cả - trong đó có mình.

Rồi mình đi ra lấy một cái gáo, đến gần vòi nước, mở van cho nước chảy vào, tự đổ nước lên đầu mình. Vì mình đã thấy cô đơn ghé thăm một ngày nào đó.

Nếu các bạn thật sự bảo bản thân thấy cô đơn không đáng ngại vậy thì quả thật đáng khâm phục. Nếu cô đơn không đáng ngại tức là người đó không cần giao tiếp hay tương tác với ai, gì, mà vẫn thấy như mình đang sống. Hoặc vấn đề chỉ nằm ở cảm giác. Cảm giác không có ai giao tiếp, được thứ gì tương tác khiến bản thân sinh ra cô đơn, nhưng mà...không sao cả. Vẫn sống tiếp được với cảm giác ấy.

Sự cô đơn, đến một lúc nào đó rồi bạn cũng trải qua.

Sự cô đơn là điều không mong muốn với tất cả. Hành tinh, loài vật, cây cối, và cả con người.

Hôm trước khi mình đọc sách, mình nhớ nội dung tác giả bảo thời xa lắc xa lơ, các thực thể có thể dùng tư tưởng truyền qua nhau nên không cần đến ngôn ngữ. Đến một ngày, vì họ xuống Trái Đất, đã bị những thứ vật chất bám vào, không thể thoát ra được nữa nên đành ở lại Trái Đất. Vì để bảo vệ bản thân, họ chấp nhận khoác lên tấm vật chất bao bọc xung quanh. Nhưng cũng vì thế họ mất đi những khả năng siêu việt, cả việc truyền tâm tư, tư tưởng sang nhau. Lúc này, chẳng thể giao tiếp, họ phải tạo ra ngôn ngữ để làm công việc đó. Do vậy, ngôn ngữ biểu hiện ý muốn truyền đạt nhưng về mặt nào đó lại chẳng thể truyền tải hết điều trong tâm tưởng.

Mình sẽ chẳng nói nhiều về mặt cô đơn như một tính từ mô tả chủ thể. Vì ai cũng biết điều gì sẽ xảy ra khi chỉ còn lại một mình. Về mặt sinh học, là chấm dứt giống loài. Về mặt tồn tại, là khó thể tồn tại lâu dài. Do thiếu sự hỗ trợ, hỗn loạn cảm xúc, và vô định hướng. Ví dụ sinh động nhất cho trường hợp cô đơn này là: Bạn là người, có một ngày chỉ còn duy nhất một mình sống tại hành tinh này. Bạn là tê giác đực, và là con tê giác duy nhất còn lại của giống loài này. Bạn là cây, và giống loài bên cạnh của bạn đều còn mỗi cái gốc trơ trọi. Nhưng có thể bạn bảo bạn là cuốn giấy duy nhất ghi lại công thức bí truyền kiến thức ưu việt của loài người mấy mươi nghìn năm trước hiện đang được bảo vệ nghiêm ngặt, hoặc bạn là cái thiệp sinh nhật tặng một người mà được làm ra từ tấm lòng.

Ừ, về cái này, bạn có nghĩ nó khác những ví dụ khác không. Nó nằm ở những chỗ này: bạn đã từng có đồng chí nên bây giờ thì cô đơn và sự tập trung thì hướng đến những người bên cạnh. Còn nếu bạn tập trung vào mình, bản thể mình, vốn đã có một mình rồi thì từ “cô đơn” không dành cho bạn.

Nhưng mình biết, mọi người thường nghĩ đến cô đơn về mặt cảm xúc. 

Tôi cảm thấy cô đơn. Tôi cảm giác như không ai hiểu mình cả, chẳng ai muốn trò chuyện với tôi, họ đều bận trong thế giới của họ. Tôi cũng chẳng muốn đi gặp ai cả. Tôi thấy chẳng ai quan tâm tới cảm xúc của tôi cả, chẳng ai hỏi tôi đang thấy thế nào. Đó là những lúc bạn bảo bạn cô đơn.

Bản chất đa số sự vật chẳng muốn không có kết nối gì cả. Con người cũng không phải loài sống cô độc, nếu không tại sao lại có đến 7 tỷ người nhỉ, khắp mọi lục địa. 

Có lẽ nghĩ theo một cách nào đó, có lẽ từ cô độc lạc quan hơn từ cô đơn. Sự khác nhau chỉ nằm ở chữ cuối, nhỉ? Nhưng mà, còn hơn thế. Thanh nặng, một sự khẳng định, một sự hiểu rõ sáng tỏ, chấp nhận. Không còn gì để bàn cãi! Cộc!

Cô đơn, hai âm cứ hững hờ, chẳng lên cũng chẳng xuống, kéo dài sự mông lung. Như cách mà bạn thổ lộ mình đang thấy cô đơn vậy.

Như vậy cô đơn chẳng cùng loại với cảm giác lạc quan, đẹp đẽ gì cả. 

Nào, đến đây bạn có thể nghĩ cô đơn có sao đâu, mình thích cảm giác một mình, chẳng ai quan tâm mình làm gì, mình thấy tự do, mình là chính mình.

Ừ, mình chỉ biết mỉm cười thôi khi hình dung trong đầu. Nó giống như khi bạn yêu hoặc cố làm quen từ “cô đơn” và đăng kiểu dòng trạng thái này lên facebook "Hôm nay tôi mới được cô đơn đi mua sắm thứ mình thích này. Nhiều đồ ghê.", "Hôm nay tôi đi du lịch cô đơn này. Đi cô đơn mới có cơ hội dừng lại ở chỗ mình thích.", "Cô đơn đi săn trăng sáng sớm nè!", "Chỉ có cô đơn mới cho tôi chút thời gian không bị làm phiền bởi đám A,B,Z này.", “Cô đơn thoải mái thật, khỏi phải cãi cọ với chồng con này nọ.”

Mình tưởng tượng ra một cô đơn như vậy. Nếu thật sự vui và thoải mái, tại sao dùng từ cô đơn? Một câu hỏi nhỏ này, bạn có biết từ ngữ và ngôn ngữ cũng có năng lượng của nó không? 

Nếu muốn được an ủi, bộc lộ mình sẽ dùng từ “cô đơn”. Nếu muốn thở dài ngao ngán vì loài người, mình sẽ dùng cụm từ  “ai rồi cũng một mình”. Nếu muốn phấn chấn tinh thần, mình sẽ dùng cụm từ “một ngày dành tình yêu cho chính mình”.

Nào, lại trò chơi ngôn từ. Dòng trạng thái Facebook: “Hôm nay tôi tập dưỡng sinh một mình.” Thế nào nhỉ?

“Hôm nay tôi cô đơn tập dưỡng sinh.”

“Ai rồi cũng một mình tập dưỡng sinh như tôi hôm nay.”

“Hôm nay tôi dành tình yêu cho chính mình, tập dưỡng sinh.”

Các bạn có thấy phấn chấn lên chưa nhỉ?

Kết thúc, các bạn có biết dưới bình luận, hoặc suy nghĩ của mọi người như thế nào không?

Thực tế là nó như thế này này: “Cô đơn là phải rồi, ở tuổi mày ai tập dưỡng sinh hả bạn”; “Ông đùa tôi à, đợi 50 năm nữa ông sẽ không phải tập dưỡng sinh một mình đâu”; “Wow, giờ tôi mới biết bạn tôi có sở thích đặc biệt thế. Hôm nào cho tôi đến ngắm bạn tập dưỡng sinh được không?”

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top