Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Đứng Trước Vũ Trụ, Con Người Thực Sự Rất Mỏng Manh

BÀI DỰ THI 64: ĐỨNG TRƯỚC VŨ TRỤ, CON NGƯỜI THỰC SỰ RẤT MỎNG MANH

Họ tên: irm

/Có lẽ tôi đã rất ngây thơ, khi mới chỉ là đứa trẻ, ngỡ thế giới với mình là màu hường... Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra mà ta chẳng thể ngờ trước được./

---

"/.....

Trưởng thành có những lúc ta phải trải qua những điều đau đớn nhất, điều buồn nhất mà ta không thế nào quên...

Con người là gì? Tại sao con người lại tồn tại? Rốt cuộc thì cuộc sống này có ý nghĩa gì? Những câu hỏi mà tôi khó lòng có những câu trả lời cụ thể, không thể hỏi ai, bởi mỗi người có cái nhìn thế giới quan khác nhau. Người khác sẽ không thể đưa đến cho bạn câu trả lời mà bạn mong muốn nhất mà chính bạn phải tìm ra.

 Lúc nhỏ, có lẽ tôi là đứa trẻ hiểu chuyện hơn so với người lớn nghĩ. Tôi quan tâm, để ý từng nét mặt, cử chỉ của người lớn mỗi khi tôi hỏi hay nói về một chuyện gì đó và sớm thôi, tôi biết được đồng tiền có giá trị với người lớn như nào... Nhà tôi cũng không khá giả lắm, ba mẹ có lẽ như bao người khác, lo chuyện tiền bạc. Mỗi lần tôi nói đến tiền học hay xin điều gì đó liên quan đến tiền bạc, giọng họ không có vẻ hào hứng và nét mặt cũng chẳng còn vui vẻ. Như một phản xạ tự nhiên, tôi nghĩ mình không nên đòi hỏi gì cả, quần áo ba mẹ mua cho như nào thì dùng thế, đi lễ hội cũng chẳng dám đòi chơi gì...Cứ như thế, tôi cũng không biết bản thân muốn gì, khao khát gì nữa.

Ngay từ khi học tiểu học, tôi thắc mắc về ý nghĩa của cuộc đời mình, tôi chẳng biết mình muốn làm gì cả... Nhìn mọi người xung quanh sống một cách bình thường: sinh ra, lớn lên, lập gia đình rồi cứ tiếp tục vòng tuần hoàn đó để rồi chết đi. Vậy cuộc đời ấy có mang lại điều gì cho xã hội này không. Tôi hi vọng bản thân sẽ khác biệt, như một đứa trẻ đặc biệt hơn so với những đứa trẻ khác, tôi không biết đó chỉ là ý nghĩ muốn làm anh hùng của một đứa trẻ hay là thế giới qua con mắt của một đứa trẻ ngây thơ mong muốn cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Một thời gian dài, tôi không tìm được câu trả lời và thấy cuộc sống này trở nên thật vô nghĩa, tôi đã muốn chết, nhưng cũng chẳng dám tự tử bởi sợ đau, cũng có lẽ bởi chỉ sự tò mò không biết cái chết sẽ như nào. Khi đó tôi là đứa trẻ ngoan, học khá tốt, vì tôi nghĩ với một đứa trẻ như thế sẽ làm mẹ hài lòng..

Lên cấp 2, một môi trường mới gặp được nhiều người hơn, tôi bắt đầu đam mê với việc học, mà thật ra cũng là vì sợ bản thân chìm xuống dưới đáy, không còn là đứa trẻ được khen ngợi như trước... Dần dần tôi cũng đạt được nhiều thành tựu đáng ngưỡng mộ nhưng cũng trong 4 năm cấp 2 tôi nhận ra rằng thế giới rộng lớn biết nhường nào. Nhất trường, nhất huyện nhưng chẳng là gì so với thế giới bao la ngoài kia, tôi lại là đứa kém cỏi nhất. Tuổi này, bạn bè bắt đầu chơi thân với nhau hơn và có nhận thức riêng về nhau, tôi cũng nhận ra sự giỏi giang của mỗi người là khác nhau. Cố gắng, nỗ lực rồi một lần, người trẻ biết yêu và cũng dần bị những cám dỗ vui chơi, học hành cũng không tốt bằng trước. Và giai đoạn đỉnh điểm của những kì thi, tôi chủ quan, sao nhãng, và áp lực. Vẫn thi đậu cấp 3, nhưng tôi bắt đầu rơi vào trạng thái không hiểu mình muốn gì, rồi nhận thấy mình thật tệ, kém cỏi. Tôi sống trong chuỗi ngày dài chán chường, vô định.

Một ngày, một tai nạn xảy ra, tôi mất đi người bạn. Một người bạn mà tôi rất yêu quý. Điều xảy đến chẳng thể ngờ. Tôi khóc như mưa, nhớ lại bản thân khi còn nhỏ. Tại sao kẻ muốn chết như tôi lại chẳng như ý nguyện, người đáng sống lại trở nên đáng thương như vậy. Nhìn lại cả bản thân tôi, người bạn của tôi năng động, giỏi giang và tuyệt vời hơn nhiều. Tại sao... Tại sao chứ... Tại sao phải là một người tốt như vậy...

Lúc ấy tôi đã nói chuyện với ba mẹ trong tiếng khóc, và rằng: Cuộc sống là vậy, có những người rất tốt lại đột ngột mất đi trong khi những người tệ hơn vẫn đang sống. Đó là số phận sao? Lúc ấy tôi mới biết cái chết thực sự là thế nào. Sinh mạng con người ai cũng biết là quý giá, là đáng trân trọng, nhưng lúc ấy tôi mới thực sự cảm nhận điều đó từ sâu trong trái tim. Nỗi đau mất đi một người thân thiết với mình, nỗi đau sinh tử ấy còn khiến con người ta quằn quại hơn sự thất tình. Lúc ấy tôi mới biết rằng chỉ cần người tôi yêu còn sống thì đó đã là niềm hạnh phúc. Sau bao lâu tôi mới dần chấp nhận sự ra đi của người bạn, đến tận bây giờ, tôi vẫn khóc. Nhiều đêm chợt nghĩ về cuộc sống, tôi lại nhớ bạn, và tôi khóc, tôi cũng chẳng muốn kiềm chế. Trước đấy tôi còn định dịp nào đó mời nó đi ăn uống, cũng chẳng còn cơ hội nữa.... Thực sự phải mất đi, thì con người ta mới biết trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ nhất hay sao? Thực sự phải trải qua sự mất mát mà cái chết đem lại thì con người mới trưởng thành thực sự ư....

Càng nghĩ về số phận mỏng manh của con người. Ngay lúc ta đang ngồi lướt FB, đang ngồi đọc sách, học bài... thì ngoài kia, có những người đang chiến đấu với bệnh tật, đang nỗ lực kiếm sống, đang cống hiến hết mình cho xã hội, và có những nỗi đau không thể cất lên thành lời. Tôi từng ngỡ rằng những bất hạnh, cái chết đột ngột của người bạn mà tôi đọc trên mạng sẽ không bao giờ đến với mình. Có lẽ tôi đã rất ngây thơ, khi mới chỉ là đứa trẻ, ngỡ thế giới với mình là màu hường... Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra mà ta chẳng thể ngờ trước được.

Khi đã trải qua sự mất mát mãi mãi như vậy, tôi biết đó là vết hằn trong trái tim mỗi người yêu thương còn sống. Tôi càng thấy sợ một ngày nào đó tôi mất đi người thân của mình. Sợ, thực sự rất sợ... Đôi lúc ở bên những người thân thương, tôi lại càng cảm thấy sợ hơn, sợ giây phút hạnh phúc mà tôi đang được hưởng sẽ mất đi đột ngột, theo cách khiến tôi đau đớn nhất... Từng giây từng phút qua đi, ba mẹ đều đang già đi, còn tôi thì vẫn chưa làm được gì cho họ, Tôi thấy sợ điều đó, sợ tôi chưa thể báo hiếu cho họ thì tôi đã không còn cơ hội nào nữa. Sợ rằng ngày mai tỉnh giấc sẽ là lần cuối tôi được bên cạnh người thân yêu... Ngày tháng trôi đi, tôi nhận ra được nhiều điều hơn, cảm thấy đã trưởng thành hơn trước. Nhưng tôi lại tự hỏi có phải trải qua sự mất mát, trải qua cái chết của người mình thương thì con người ta mới trưởng thành hơn không.

Những người lớn đã phải trải qua biết bao nỗi đau, biết bao sự dày xéo tâm can để rồi trưởng thành. Những người lớn cũng đã ít rơi nước mắt hơn. Có lẽ cuộc đời con người bắt buộc phải nếm trải nỗi đau mất đi người thân thiết với mình..... Con người cũng thật nhỏ bé, khi một ai đó biến mất trên cõi đời này, đó có thể là nỗi đau tận cùng đến mức muốn chết đi với bản thân ta, có thể là sự day dứt, tiếc nuối để lại trong tim khó quên nhưng với người khác, chỉ là một người xa lạ mất đi, hay cũng là một sinh mệnh đáng thương từ biệt chốn nhân gian này. Vũ trụ vẫn chuyển động, thời gian cứ trôi đi, nắng vẫn chiếu đẹp mặc cho bão tố trong lòng có dằn vặt chúng ta thế nào..."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top