Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Giá Chẳng Có Những Được Mất Trong Đời

BÀI DỰ THI 249: GIÁ CHẲNG CÓ NHỮNG ĐƯỢC MẤT TRONG ĐỜI

Họ và tên: Khánh Mai

/Tôi sẽ học làm quen với những “được - mất” trong đời. Mà đời, hễ mất mát thì dù là cái kẹo, đồ chơi, hay người ta thân yêu, đều vụn vỡ như nhau cả, đúng không?/

---

Cũng giống như một số người chẳng thể yên lòng sau những đổ vỡ, tôi luôn bị ám ảnh và thích chui rúc trong những điều cũ đã qua. Mỗi ngày, tôi chỉ mang theo gia tài là những mảnh lòng vụn cằn sỏi đá.

Đêm nay khó ngủ. Những chuyện cũ lại đánh thức suy nghĩ của tôi. Chẳng biết than thở cùng ai, cũng loay hoay chẳng rõ nên xếp chúng gọn gàng như thế nào. Tôi mở điện thoại, ánh sáng lờ mờ hiện lên. Lòng tôi nhẹ tênh khi đọc những câu chuyện trên chiếc feed đầy những tin nhạt nhẽo. Bấm vào mục story và vô định gõ dòng chữ : Hôm nay thật buồn…

Từ khi sinh ra, tôi vốn dĩ chỉ là bản thể rất đỗi bình thường, mang trong tim mình là những ngăn đựng toàn yêu thương và hạnh phúc. Thế rồi khi lớn lên, vấp váp, quỵ ngã....tôi biết thế nào là đau đớn với những được mất trong đời.

Quay lại quá khứ có nhiều thứ phải chỉnh sửa, đó là vài đoạn kí ức phủi bụi của nhiều năm đã qua, ai đã làm gì tôi và tôi đã làm gì tôi, làm sao mà tôi không còn khao khát nối kết với tự nhiên, không thèm muốn được thở những thứ khí trời bên ngoài những cánh cửa?

Hồi còn nhỏ, tôi dễ cười khi mình có gì đó trong tầm tay rồi cũng khóc nấc khi mất thứ gì đó. Không ăn được cái kẹo hay bị bọn trẻ gần nhà giành đồ chơi là cứ khóc toáng lên, ầm ĩ để mọi người quan tâm, dỗ dành. Lớn hơn 1 tẹo, bị đứa bạn trêu xấu, vừa ghét, vừa dỗi, lại vừa khóc, léo nhéo đủ câu từ xéo xắt, mếu máo cũng phải nói đủ mọi lời để châm lại, đay nghiến. Lớn lên rồi, cuộc sống cũng chẳng còn đơn giản là những mẩu chuyện lặt vặt như ngày xưa nữa. Áp lực học tập, gia đình, bạn bè và những mối quan hệ nhân tế khác. Sau mỗi lần với tay ra cố gắng kết nối với những niềm vui bên ngoài, tôi lại thu mình trên giường, buồn bã không biết thế nào để mình được vui và hạnh phúc mãi mãi. 

Từ nhỏ, tôi sống dưới bàn tay nâng niu của bà ngoại, ngỡ cứ tưởng là có trong tay tất cả yêu thương, nhưng lớn lên rồi tôi mới nhận ra gia đình mà tôi luôn mong muốn không trọn vẹn như thế. Tôi không được gần gũi bố mẹ, thứ tình cảm thiêng liêng nhất đời đấy tôi chưa từng được nêm nếm kĩ càng, hoặc có cũng chỉ nhẹ nhàng thoảng qua phút chốc rồi cách rời tôi. Bố mẹ tôi ngày cũ âm thầm rời bỏ đã dẫn đến cuộc sống lắm lúc nhạt nhẽo và thiếu vắng tình cảm của tôi như bây giờ. Bà tôi từng đưa ra hàng ngàn dài những câu yêu thương để an ủi tôi, tôi hiểu những điều bà nói chỉ là xoa dịu sự yếu đuối trong lòng tôi, để tôi quên đi những đớn đau lúc ấy. Tôi đã làm đủ thứ chuyện để có thể đối mặt với những ngày trống hươ như thế. Tôi mạnh mẽ, tự gồng lên tự lập. Những hôm đi học xích mích, gây gổ với bạn bè, tôi cũng giấu nhẹm đi, chẳng kể cùng ai. Tôi tự giác học tập, làm bài tập đúng hẹn, cố gắng đạt thứ hạng cao trong lớp, thay vì dựa vào người lớn, tôi có thể làm những việc cá nhân, giải quyết những vấn đề của mình, tự vực dậy bản thân sau mỗi vấp ngã. Chỉ bởi những tổn thương mất mát, tôi buộc mình phải trở nên như thế. Trong lòng tôi luôn thừa ra một khoảng rỗng, nhưng lại thiếu một cái ôm để lấp vào, thấy chính mình vẫn rất đủ đầy nỗi cô đơn. 

Lớn lên, mỗi sự biến mất đâu đó, bắt đầu rõ ràng hơn rất nhiều.

Tôi có một cậu bạn thân. Gần đây, tôi với cậu không còn thân thiết nữa. Tôi và cậu từng thân thiết đến mức thầy cô, bạn bè, gia đình đều biết đến chúng tôi với mối quan hệ tốt đẹp. Chúng tôi san sẻ với nhau nhiều, tôi mến cậu, tình cảm của tôi dành cho cậu là thương, thương như một thành viên trong gia đình. Cứ ngỡ là dài lâu, bền chặt, thế mà chúng tôi không nói lời nào mà rời xa. Vì vài ba lí do nhỏ nhặt đến bão tố to to, ai cũng tự khép mình lại với đối phương, nhạt nhoà...tan biến... Tôi và cậu, chẳng ai còn là mình của ngày hôm qua, trưởng thành và khô cằn quá đỗi, đưa cả tôi và cậu nữa, vào cái khoảng không lưng chừng, lơ đãng. Những ngày đó, tôi đã già dặn và mang dáng vẻ cô đơn hơn rất nhiều. Những lúc chênh vênh không còn tìm cậu nữa, tôi cũng tự giày vò mình để đỡ phần xót xa. Thay vì mãi nghiêng mình dựa vào cậu, buồn vui hay thăng trầm cũng chỉ khóc cười riêng mình vừa đủ. Tôi trưởng thành trong thân xác tàn tạ của kẻ cô đơn, kẻ yếu đuối và hèn nhát đã quay đầu trốn chạy khỏi yêu thương ngày đó. Chẳng cần biết đã cùng nhau đi qua những ngày mưa dày, nắng chướng, chẳng cần nhớ đã cùng nhau cười, khóc, cùng nhau dốc sức vì tương lai. Chúng tôi muốn trốn chạy, không hàn gắn lại những điều đã vỡ thì chẳng thể nào mưu cầu hạnh phúc. Tôi và cậu cứ đinh ninh có thể lặng thinh giữa hàng tỷ cá thể trên thế giới, nên ai cũng để phần đời mình rời nhau ra, không về.

Hồi nhỏ, mất cái bút chì, thước kẻ tôi dễ dàng tìm lại hoặc thay thế chúng. Giờ thì tôi nhận ra, đâu phải cuộc sống lấy đi cái gì thì sẽ trả lại cho mình một điều tương xứng. Và tôi thấy sự “được - mất” ngày nhỏ cũng chẳng còn thú vị tẹo nào nữa! Tôi trở nên chai lì hơn với những mất mát xung quanh. Rõ là đau lòng buồn khổ, nhưng bất lực chẳng biết làm sao!

Ngày qua ngày, những niềm vui tôi thường chọn lọc để cười đó, rồi cũng bị bỏ lại, lãng quên. Còn những nỗi buồn, những niềm đau đã cũ cứ cất đủ vào ngăn tim. Đến mức không còn chứa đựng được thêm nữa, bục vỡ và rách tươm cả máu, thế mà vẫn hăng say thêm vào. Sau đấy, tôi tự trách cuộc đời sao đầy nghiệt ngã, cứ bắt tôi mang nặng những việc khôn cùng vào trong. Những chuyện buồn cứ vậy xô đến, những điều dễ chịu cứ dần dà qua đi.

Dạo gần đây tôi có thích một người. Một tối muộn chưa ngủ, tôi bắt gặp cậu ấy đăng một bài hát tâm trạng lên story, nội dung nhớ nhung tới người nào đó. Tôi bồi hồi lấy hết dũng khí bày tỏ, dẫu gì chúng ta cũng biết đến nhau. Từ sau lần ấy, tôi với cậu cũng nhắn tin qua lại, cậu cũng chưa từ chối tôi, tôi lại càng cho mình thêm hy vọng.

Tin nhắn của người ta kìa, rep đi!

Thôi bỏ đi.

Tại sao thế, mày chờ tin nhắn của người ta mãi mà?

Kiểu gì tao cũng phải chờ tiếp thôi.

Khi nhớ về ai đó, người ta sẽ cảm nhận rõ nỗi cô đơn sâu sắc hơn. Phải chăng Trái Đất sinh ra là chỉ để nuôi dưỡng sự cô đơn của loài người? Có rất nhiều người dành cả đời đi tìm lẽ sống, cuối cùng lại chọn từ bỏ hàng trăm lần vì khung cảnh vỡ oà nơi phía cuối. Tôi tìm kiếm hạnh phúc nhưng rồi trong một khoảnh khắc sống trọn lại ước ao giản dị có cậu – chàng trai có giọng hát ngọt ngào bên cây đàn ghi-ta giữa đất trời lặng gió.

“Vài ánh nhìn ai ngỡ là giấc say?”

Tôi kiên trì yêu thương cậu và tự cho rằng một ngày nào đó người ta sẽ nhận ra sự chân thành từ tôi. Nhưng thực tế cho tôi một cú ngã thật đau! Tôi lại tự cô đơn trong mối quan hệ của mình và cậu. Vì tôi thương cậu, tôi biết phải làm gì đây? Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi.

“Em có phải cơn gió lang thang chờ hoa và nắng gieo tình lên mắt? Ta như kẻ lữ hành đơn độc tìm gió và mây!”

Trở về thực tại. Đồng hồ vẫn đếm từng vạch chuyển sang ngày mới. Trời bắt đầu dời mình sang cái hơi lạnh của độ quá nửa đêm. Vẫn cảm giác dù cơ thể mệt lả, lại nằm mãi mà chẳng thể ngủ ngay được. Mấy chuyện cũ cứ soi rọi thật rõ trong trí óc. Tất cả lộc cộc như một cuốn phim chiếu chậm, âm thầm dẫn về những ngõ ngách của buồn đau. Tôi đã đi qua hết những ngắn dài của nỗi buồn, cũng nếm trải đủ những thứ gọi là bạc màu của đêm dài chờ đợi. Hôm nay, khi mọi cảm xúc đã quánh lại mệt nhoài, tôi chấp nhận đối mặt với chính mình, can đảm giải tỏa bức bách trong lòng. Tự hứa rằng sẽ lại yêu, lại thương, lại hoạt náo như ngày thường. Cứ tưởng rằng không thể! Nhưng chỉ cần sống dễ dàng như vậy, buồn bực nào cũng nhanh chóng đi qua.

Tôi sẽ học làm quen với những “được - mất” trong đời. Mà đời, hễ mất mát thì dù là cái kẹo, đồ chơi, hay người ta thân yêu, đều vụn vỡ như nhau cả, đúng không?

“Thanh xuân trong tay mà không trân quý, sau này ai đi gom nhặt vỡ vụn để hàn gắn cả cuộc đời bình lặng và xoa lành lại mảnh tim khô cằn cho em?”  (nguồn: internet)

   

Giá như chẳng có những được mất trong đời...?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top