Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Gửi Đến Những Ai Đang Tự Gắn Mác Mình Là “Kẻ Thất Bại”

BÀI DỰ THI 232: GỬI ĐẾN NHỮNG AI ĐANG TỰ GẮN MÁC MÌNH LÀ “KẺ THẤT BẠI”

Họ và tên: An Vy

/Làm ơn hãy yêu bản thân, tách biệt nỗi thất bại với con người mình. Người hoàn hảo thì sẽ đáng chán lắm. Đọc sách, làm những gì bạn yêu, học cách tha thứ và cố gắng hết sức mình./

---   

Tôi sắp mười tám tuổi rồi.

Chào mừng các bạn đến với Tiềm Thức. Tôi, An Vy sẽ làm hướng dẫn viên du lịch ngày hôm nay.

Trước khi khởi hành hành, không biết quý vị đã mặc sẵn một chiếc áo gió, hay quàng kỹ khăn len chưa nhỉ? Nếu đã xong xuôi hết rồi thì chúng ta cùng bắt đầu nhé. Tôi được sinh ra vào tháng 11, trong buổi sớm đông Hà Nội. Mọi người chờ một tiếng khóc, một âm thanh từ đứa bé mới ra đời, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặn đáng sợ mà thôi. Chắc đến đây ai cũng đoán ra là đứa bé ấy - là tôi đã vượt qua được đường ray sinh tử nhỉ (thế thì tôi mới đứng đây dẫn đường cho quý khách được chứ). Nhưng vì sinh non nên tôi vẫn phải nằm trong lồng kính tầm một tháng rồi mới chính thức ra viện. Không rõ vì sao mà tôi cũng tự nhiên mắc phải một khiếm khuyết khiến tôi không nghe tốt được như phần đông mọi người. Nhưng rốt cuộc thì đến bây giờ tôi mới nhận ra đó không phải là điều khiến tôi chán ghét nhất, mà chính sự thương hại của người đời. Xong địa điểm đầu tiên, chắc các bạn sẽ thấy hơi nhàm chán vì chỉ toàn khung cảnh bệnh viện, giường bệnh và các nhân viên y tế trong bộ đồng phục trắng ngần. Không hiểu sao tôi cũng tự nhiên ngửi được cái mùi đặc trưng của bệnh viện nhỉ.  Nhưng chúng ta hãy  tiếp tục gặp An Vy 5 tuổi, khi mà bản sắc cá nhân của tôi bắt đầu chập chững bước đầu tiên của nó.

Quãng thời gian nhi đồng của tôi trôi qua khá bình yên. Tôi có anh chị em, có ông bà và đặc biệt được bố mẹ thương yêu nhất mực. Thú thật mà nói thì cậu em của tôi chắc cũng không được nuông chiêu bằng tôi đâu, nói thẳng ra thì hồi ấy tôi là “bà chúa con”. May mắn thay thì tôi cũng không đến mức quá đà hay mắc bệnh công chúa như người ta vẫn nghĩ. Chà chúng ta đang dừng chân tại căn nhà cũ của tôi, nằm gọn ghẽ trong ngõ nhỏ. Bên cạnh là cây hồng xiêm lúc lỉu mà thỉnh thoảng tôi cùng bố vặt trộm trong đêm. À đây, đây chính là thứ đã gần như xăm vào tận trí óc bé nhỏ của tôi. Tôi biết tôi biết, chỉ là một cái tủ sách thôi, nhưng đối với tôi thì nó chính là kho báu. Hồi mới chuyển vào thì cái tủ sách này không có đâu, bố tôi xếp chồng những cuốn sách của của ông lên thành những cột cao. Đêm đêm nằm cạnh bố, thỉnh thoảng tôi thức dậy giữa đêm vì ánh sáng vàng vẫn tỏa tuy đã bị che khuất sau tấm lưng ông. Bố vẫn miết mải đọc cuốn Thủy Hử sờn cả gáy, không thì những cuốn sử thi dày cộp. Sở dĩ bố tôi đọc nhiều và thông thái đến vậy là vì ông là nhà báo. Hồi này tôi thần tượng ổng đến độ đi đâu cũng sẽ khoe nói sau này sẽ làm nhà báo mặc dù đầu óc non nớt lúc ấy có hiểu cái gì đâu. Niềm đam mê với con chữ nó đến với tôi tự nhiên vậy đó. Đó là lúc tôi nhận ra bản sắc đầu tiên của mình.

Lớn thêm chút nữa, cùng tôi lướt qua năm tháng tiểu học nhé. Hồi này tôi không phải là một đứa trẻ sáng dạ chút nào, luôn là thành phấn cá biệt, hay nói rõ hơn là “dốt”. Vào khoảng lớp 3 thì bố mẹ đầu tư cho tôi một cái máy trợ thính, với hy vọng nó sẽ hỗ trợ một phần nào đó cho công cuộc cách mạng học tập. Đúng là tôi có học tốt hơn, nhưng là từ chính tôi chứ không phải là từ cái máy. Sau này tôi hay tự nghĩ với mình rằng chắc đến lúc đó não mình mới bắt đầu nảy số. Tuy không bị kỳ thị hay trêu chọc (điều rất là hiếm ở độ tuổi này), nhưng tôi không cảm thấy thoải mái như trước nữa. Cái máy trợ thính đó đã nhắc nhở tôi, ghim trong đầu tôi rằng tôi Khác Biệt.

Tối quá các bạn nhỉ, một tòa nhà bụi bặm và ngột ngạt. Xin lỗi nhé, nhưng năm cấp hai của tôi không được đẹp đẽ gì cho cam. Hai năm đầu trung học, tôi được bố mẹ cho học ở một trường công khá là có tiếng trong quận. Nhưng chạy đua với guồng quay điểm số, sáng sáng học phụ đạo rồi chiều lại học chính, cuộc sống chỉ xoay quanh điểm số mà thôi. Hồi đó tôi luôn bị bà nội nói rằng: “Mày vào được là nhớ bố mẹ hết cả”. Không cần phải nói câu nói ấy đã đánh mạnh vào tôi như thế nào. Đúng là hồi đấy tôi học kém thật, môn học tôi khá nhất chỉ có môn văn do nhiều năm đọc sách và chút khả năng văn học di truyền từ bố. Lớp 6 lớp 7 thì tôi bị xa lánh, cười nhạo, ty tỷ thứ khác không tiện kể tên ra. Tôi khóc, nhưng có khóc cũng đâu thể cứu vãn nổi tình hình, mà cái tôi căm ghét nhất lại là lòng thương hại. Và lớp 8 thì tôi chuyển sang ngôi trường mà tôi gắn bó cho đến bây giờ, nhưng mọi chuyện cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Suốt năm cấp hai chỉ toàn nước mắt, buồn bã và những cuộc cãi nhau liên hồi với bố mẹ. Tôi chua cay với chính người thân để nâng mình lên, để khỏa lấp nỗi đau rớm máu. Ở thời điểm đó, tôi mặc định mình là một nỗi thất bại, và bản sắc cá nhân bị hủy hoại trong tự ti và ảo não.

Các bạn đang trầm trồ kìa! Nơi này tựa xinh đẹp tựa dãy núi Alps tinh khôi. Vâng, đó chính là tôi hiện tại – mãn nguyện và tràn đầy tự tin. Lên lớp 10, tôi khác hẳn, xinh đẹp hơn và thông minh hơn đột ngột. Tôi cũng không rõ vì sao nữa vì mọi chuyện cứ xoay chuyển đến chóng mặt. Thời gian này tôi gặp cô bạn thân hiện tại, “she drew the stars around my scars”. Ờ vâng kia là hình ảnh của cổ, đáng yêu quá hả. Cổ đã đi cùng tôi và trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên. Lần đầu được bạn chúc sinh nhật, lần đầu có bạn thân, và lần đầu được tin tưởng và tôn trọng. Ai ai cũng khen tôi, muốn trò chuyện với tôi và quý mến tôi. Nhân theo đó thì học lực cũng tăng lên rất nhiều, đến nỗi mẹ tôi cứ trêu chọc tôi là “con nhà người ta chứ không phải nhà mình”. Bản sắc giờ đây nở rộ và tỏa sáng, hàm chứa vô vàn ước mơ nguyện vọng. Sắp tới có lẽ tôi sẽ đi du học, tham gia vài cuộc thi viết lách, tham gia câu lạc bộ và đi du lịch cùng cô bạn thân. Gửi đến những ai đang gắn mác cho mình như một nỗi thất bại, đừng như tôi hồi trước. Làm ơn hãy yêu bản thân, tách biệt nỗi thất bại với con người mình. Người hoàn hảo thì sẽ đáng chán lắm. Đọc sách, làm những gì bạn yêu, học cách tha thứ và cố gắng hết sức mình. Cuộc sống cua gấp lắm và biết đâu lúc này tiềm tàng của bạn chưa nảy số thì sao.

Vậy là chúng ta sẽ phải dừng lại ở đây thôi, hy vọng quý vị đã có phần trải nghiệm đáng nhớ và hãy luôn nhớ rằng: “Sometimes life hides gifts in the darkest of place”.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top