Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Hóa Ra Từng Có Một “Tôi” Rực Rỡ Như Thế

BÀI DỰ THI 74: QUAY ĐẦU NHÌN, HÓA RA TỪNG CÓ MỘT “TÔI” RỰC RỠ NHƯ THẾ

Họ tên: Tuệ Ưu

/Liệu cậu có còn nhớ, ước mơ thuở ban đầu?/

---

Hà Nội hôm nay trời thật đẹp. Chỉ là tiếng kèn xe kêu liên hồi cùng vội vã bởi những người trên đường, vì kẹt xe ở giờ cao điểm. Có người không chờ nỗi, đã lượn lách bằng cách đi trên vỉa hè với một đoạn không nhỏ. Đâu đó vang lên tiếng rao bán hàng rong của cô đầu ngõ, rồi chợt bắt gặp những chiếc xe đạp cũ kĩ đã tróc hết màu sơn của những cụ ông, cụ bà bán những món quà vặt mà đến giờ tớ vẫn mê. Chợt, tớ nghe thấy tiếng đâu đó gần mình "Mẹ ơi, con muốn làm một nhà báo". Quay đầu nhìn sang, là một cặp mẹ con đang bán hoa quả trên vỉa hè. Dưới bầu trời trong xanh, đôi mắt hồn nhiên của bé ngước nhìn mẹ mình nói về ước mơ sau này...

Đôi mắt đó, câu nói đó khiến tớ nhớ đến nhiều năm về trước ở một làng quê nhỏ. Tớ cũng từng thủ thỉ bên mẹ mà nói rằng, sau này con sẽ học thật giỏi để được làm công an, công bằng mà nghiêm chính. Cuộc sống bình thản trôi, tớ tươi cười vui vẻ ngắm nhìn qua ô cửa sổ ngẩn ngơ về ước mơ, liên tưởng đến tương lai. 

 Rồi một ngày âm u, bố tớ bị bệnh rồi! Đánh  đập cùng chửi rủa, ngôi nhà cháy rực lửa. Tớ hỏi mẹ có thể đưa mình đi thật xa, không ở cùng bố nữa. Mẹ khóc bảo, bố là đang bị bệnh. Rồi ngày một tệ hơn,... Bố được người lớn mang đi, bảo rằng phải nhập viện để được tiêm chích thuốc cho tâm thần ổn định.  Mẹ theo chăm sóc bố, rồi thì kinh phí hết, phải về nhà vay mượn. Ngồi bên thềm cửa sổ, mẹ nói với tớ rằng: “Sau này không làm công an nữa, có được không hả con?" Là một câu nghi vấn, nhưng lúc đó tớ hiểu là câu khẳng định mà mẹ dành cho mình. Tớ hoài nghi nhìn mẹ, nhìn bầu trời xa xăm như đang hỏi lí do. Sau này tớ mới hiểu, có những ước mơ không phải chỉ cố gắng; khi điều kiện nó cần, tớ lại không có được. 

Tớ bảo mẹ rằng mình sẽ làm bác sĩ, để chữa bố khỏi bệnh. Tớ thấy mẹ rơi lệ, còn vì lí do gì chỉ có bà hiểu được. Tớ cố gắng rất nhiều, đến giờ nhìn vẫn là không tưởng bản thân từng như thế. 

Trời nắng chiếu chói chang, đầu tớ đau từng cơn, không làm chủ được cảm xúc, không tiếp thu được sự ồn ào, tớ sợ hãi với náo nhiệt cùng nơi đông người. Tớ làm bạn với Depakine Chrono từ đó. Tớ dần buông thả mình từ lúc nào không hay. Mẹ đã khóc,... vì tớ.

Rồi một người nói với tớ, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, càng hoàn cảnh càng phải cố gắng. Giúp tớ thành hôm nay. Ước mơ thực tại ư? Là tiền. Áp lực hiện tại ư? Là tiền. Cậu nói thực tế cũng được, thực dụng cũng chẳng sao. Bố mẹ tớ già rồi nhiều lúc cũng ốm đau, tớ cũng ngày một lớn cần trang trải nhiều thứ. Cuộc sống đè nát ước mơ, thì chính chúng ta ngồi lên nó tìm cho mình một ước mơ mới.

Nở nụ cười vui vẻ, chào đón vị khách đầu tiên niềm nở mà hỏi rằng: "Không biết chị muốn làm gì ạ? Là thay đổi kiểu tóc hay màu sắc tươi sáng?"

Trái đất vẫn quay, đồng hồ vẫn chạy, dòng người vẫn vội vã, cuộc sống vẫn chèn ép khiến người ta nghẹt thở. Cậu hôm nay thế nào? Liệu cậu có còn nhớ, ước mơ thuở ban đầu? 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top