Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Khi Chúng Ta Không Cần Phải Cố Để Tỏ Ra Tự Tin

BÀI DỰ THI 222: KHI CHÚNG TA KHÔNG CẦN PHẢI CỐ ĐỂ TỎ RA TỰ TIN

Họ và tên: Lê Bích Phương

/Một bước đi nhỏ chính là một bước đà để bạn nhảy cao và xa hơn. Cứ bước đi đi./

---

Bạn nghĩ sự tự tin có sẵn trong bạn?

Nếu câu trả lời của bạn là có thì bạn được trao sự tự tin và vun đắp từ môi trường sống xung quanh bạn ngay từ khi bạn còn nhỏ. 

Nếu câu trả lời của bạn là không thì chắc hẳn bạn giống như mình…

Từ nhỏ mình là một đứa trẻ may mắn vì bố mẹ đều rất yêu thương mình, nhưng có lẽ cách họ trao đi yêu thương hơi lạ. Hồi đó mẹ mình rất nóng tính, chỉ cần chút sai lầm là mình bị 1 trận đòn, vì thế mình rất sợ sai. Mình nhận thức ra rằng cứ làm gì đó sai là sẽ bị đánh, nên mình lỡ có làm sai thì nhất định không để ai biết. Cứ thế mình vô thức tự gắn mác “sợ sai” khi làm mọi việc, trốn tránh trách nhiệm với việc mình đã làm. Ngay cả với việc học hành, hồi cấp 1 khả năng học của mình thuộc loại trung bình, mặc dù tự giác học nhưng có vẻ việc học không hợp với mình. Mẹ gần như không có gì để tự hào về mình cả, mình cảm nhận rõ và ảnh hưởng bởi điều đó, độ tự ti về bản thân cứ thế tăng dần lên. Khoảng cách của mình với mẹ ngày càng xa, mình bắt đầu viết nhật kí và trò chuyện với mẹ ít lại.

Một đứa trẻ luôn mang nhiều sự sợ hãi nhưng vẫn cố gắng để có được sự vừa ý của mẹ, khi mình cố gắng đạt được điểm 10 mình rất vui, có lẽ vui vì được mẹ công nhận chứ không phải vì mình muốn được điểm 10. Rất khó để được vui như vậy nên càng ngày mình càng nghiện cảm giác làm để được người khác công nhận. Chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt này tác động rất lớn đến mình, mình bị ám ảnh sự đánh giá của người khác với kết quả của mình.

Vậy mình chỉ nỗ lực làm để được người khác vừa lòng, đúng! Mình đã cố gắng đến nhường nào khi sống suốt 19 năm chỉ để cố làm cho tất cả mọi người đánh giá tốt về mình, gượng ép rằng mình đang rất ổn. Mắt lúc nào cũng láo liên, đầu luôn suy nghĩ mình làm việc này có ai nhìn mình không, họ sẽ nghĩ thế nào về mình, mình như vậy có ổn không. Bởi đó là lý do không lúc nào đầu óc mình được ngơi nghỉ. Năm lớp 10 nhà mình chuyển từ bắc vào nam sinh sống, mình đã sốc văn hóa, đặc biệt là giọng nói, nhiều khi chỉ vì câu chọc ghẹo giọng nói của mình, cũng đủ khiến mình thấy mặc cảm rồi suy nghĩ cả ngày, thậm chí là không muốn mở miệng ra nói chuyện nữa. Sau này lên đại học có thầy đã chỉ mình cách nói giọng miền nam, mình về học theo liền. Thật sự mình đã học vì mặc cảm với giọng bắc của mình. Sau 1 năm thì mình nói giọng nam trôi chảy hơn khi đó mọi người không ai nhận ra mình người bắc cả, mình bắt đầu giao tiếp nói chuyện nhiều hơn. 

Cho đến một hôm mình vô tình nhận ra rằng mọi người xung quanh không ai ghét giọng bắc của mình cả, trước giờ họ không nói ra vì mình không hỏi (thật ra là không dám hỏi) mình đứng hình mất 5 giây, mình như được khai sáng thật sự vì cái mọi người yêu quý ở con người mình chính là bản chất. Việc vô tình nhận ra mọi người xung quanh không quan trọng hóa việc đánh giá con người mình đó là chìa khóa mở ra cánh cửa có hàng tá cơ hội cho mình sau này. Mình quên đi suy nghĩ sợ đánh giá, bắt đầu từng bước thể hiện năng lực, quên đi cái mác sợ sai, dấng thân vào những dự án, mạnh dạn làm nhiều việc trước giờ chưa từng làm, chia sẻ và mở lòng nhiều hơn với mọi người. Mình muốn đi tìm lại đứa trẻ mà mình đã cất dấu sâu trong lòng bấy lâu, mình cho phép bản thân thay đổi và bước ra khỏi vùng an toàn. Mình đã tự lo cho bản thân được mà không cần tới bố mẹ, lâu lâu dẫn mẹ đi spa, giúp mẹ bán hàng trên app công nghệ. Từ khi ấy bố mẹ có một cái nhìn khác về mình, có những việc trong nhà đôi khi mẹ hỏi qua ý kiến của mình nữa.

Khi mình đã đạt được mục tiêu của chính mình đặt ra, mình cũng sẽ có được sự tự tin nhất định và cứ thế lại tiếp tục dấn thân với ước mơ rồi rộng hơn là đem lại một giá trị nào đó cho cộng đồng.

Kể chuyện qua đây nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng bạn từng trải qua chuyện tương hoặc bạn vẫn còn luẩn quẩn mãi chưa thoát ra được thì: Trốn tránh sợ hãi không có nghĩa là nó sẽ biến mất hoàn toàn, bạn cứ tiếp tục sợ hãi chỉ giúp nó gia tăng thêm sức mạnh và từng bước lấn chiếm tâm trí, đến một ngày chúng sẽ che mắt bạn khiến bạn nhìn đâu cũng sợ hãi, rụt rè và sống như chỉ tồn tại. Một bước đi nhỏ chính là một bước đà để bạn nhảy cao và xa hơn. Cứ bước đi đi!

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top