Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Khi Nào Bạn Thực Sự Muốn Bật Khóc

BÀI DỰ THI 108: KHI NÀO BẠN THỰC SỰ MUỐN BẬT KHÓC?
Họ tên: Nguyễn Yến Nhi

/không phải bạn sợ thay đổi, sợ bị tổn thương mà cơ bản bạn không dám đối mặt với chính bản thân mình./

---

Với tôi điều mà thực sự khiến tôi phải bật khóc đó là sự cô đơn, mỗi khi ta đi tìm sự chia sẻ, đồng cảm, thì thật không may mắn, ta hầu như hoàn toàn phải tự cảm nhận nỗi buồn, nỗi cô đơn ấy một mình, vì không biết chia sẻ cho ai, không tìm được ai để chia sẻ. Điều này thật buồn và cô đơn lắm nhỉ. 

Tôi đã từng, từng bước, dần dần tiến vào thế giới mà chỉ có riêng mình - nơi mà bạn cảm nhận hạnh phúc một mình, tự xót xa, cảm thông cho nỗi đau của mình. Bạn sợ khi bước ra ngoài bạn lại bị tổn thương? Tôi cũng từng nghĩ vậy đấy, sợ nhiều lắm, sợ mình không thích nghi được với cuộc sống, sợ cô đơn, sợ bị tổn thương. Cũng có khi nào bạn cố thoát ra khỏi, vượt lên trên bản thân, nhưng nỗi sợ, nỗi lo lắng ấy lại một lần nữa ngăn cản lại? Phải rồi, chỉ có những con người có dũng khí, sự can đảm mới vượt qua được đúng không? Cũng không hẳn vậy đâu, chỉ cần bạn cố gắng mỗi ngày hơn một chút, sống cho bản thân nhiều hơn một chút thì chắc rằng bạn sẽ vượt qua đó thôi. Có cả một thời gian, tôi chỉ biết sống cho mình, khép kín, không mở lòng với bất kỳ ai. Nhiều khi cố gắng vượt qua, cố gắng tốt hơn, cố gắng kết nối nhiều hơn, cố gắng có thêm nhiều bạn hơn, nhưng thật tiếc, tôi vẫn như vậy, vẫn một mình, vẫn cô đơn giữa dòng đời tấp nập. 

Điều tôi nhận được sau một khoảng thời gian ấy chỉ là những ánh nhìn đánh giá từ mọi người: "Con bé này, sau này, không tốt lên được." Đầy rẫy những suy nghĩ, những ánh mắt như vậy cứ dần gán mác cho tôi ngày càng nhiều. Lúc đó, tôi thấy họ thật vô lí, tôi nghĩ mình hiểu mình là được, không cần ai hiểu mình. Nhưng hình như tôi đã sai, tôi chợt nhận ra tôi cứ dần dần ít giao tiếp đi hẳn, cứ rụt rè, ngại ngùng mãi, không ai hiểu tôi cả, cảm giác thực sự rất khó chịu. 

Nhưng bạn biết không, trong khoảng thời gian cô đơn ấy, tôi đã tìm đến những người bạn tri kỉ của mình - sách. Sách đã mở ra, giúp cho tôi rất nhiều. Lúc nhận ra điều đó là khi tôi đọc cuốn sách: "Khu vườn của Jenny" của tác giả Trần Phương Hoa. Đó là câu chuyện về một bé gái bị xâm hại lúc còn bé, nỗi ám ảnh ấy cứ bám lấy cô bé, như một sợi dây vô hình, níu giữ, vương vấn, quấn chặt không cho cô bé chạm được tới hạnh phúc. Và rồi cô gặp Galant, Galant đã giúp cho cô vượt qua bản thân, vượt qua chính mình, chạm đến hạnh phúc - nơi mà cô hằng mong ước được chạm tới, dù chỉ một lần.

Và ngay sau đó thôi, tôi tự ý thức được bản thân cần thay đổi, cần bước ra ngoài vỏ bọc, bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Kết quả là như vậy đó, tôi đã biết,đã học được rất nhiều điều mới, thú vị hơn, biết thêm nhiều bạn, quen thêm nhiều người, và có thêm một vài người bạn thân.

Sau đó tôi rút ra được một điều, không phải bạn sợ thay đổi, sợ bị tổn thương mà cơ bản bạn không dám đối mặt với chính bản thân mình. Hãy mạnh mẽ lên, hãy mở rộng trái tim mình, hãy cống hiến, hãy quan tâm, hãy chia sẻ, bạn sẽ làm được thôi. Và tin tôi đi, lựa chọn sống mở rộng lòng mình, bước ra khỏi ranh giới của chính mình, sẽ mang đến cho bạn nhiều điều thú vị mới, sẽ làm bạn bất ngờ đấy. Và như tôi, tôi của hiện tại đang rất hạnh phúc.

"Không có giá trị nào trong cuộc sống trừ những gì bạn chọn đặt lên nó, và không có hạnh phúc ở bất cứ đâu trừ điều bạn mang đến cho bản thân mình."

            ( Theo Henry David Thoreau ) .

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top