Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Khi Tình Yêu Của Mẹ Lại Là Sự Áp Đặt Lên Tôi

BÀI DỰ THI 112: KHI TÌNH YÊU CỦA MẸ LẠI LÀ SỰ ÁP ĐẶT LÊN TÔI
Họ tên: Lam Trà

/Mẹ ơi con đã quá mệt mỏi rồi, mẹ cho con là chính con được không ạ?/

---

Một cô gái mười tám tuổi, đã đến tuổi trưởng thành nhưng không thể tự quyết định được cuộc đời của mình, như thế có đáng không? Tôi tìm thấy hình ảnh của mình trong đó…. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải mình đang sống không hay chỉ dừng lại ở “tồn tại”, mang trong mình một vỏ bọc hoàn hảo dưới sự sắp đặt của gia đình, và đặc biệt của mẹ tôi ?

Trong vũ trụ điện ảnh Marvel có Iron Man thì vũ trụ điện ảnh Việt Nam có “con nhà người ta’’, có thể nói tôi là một hình mẫu “con nhà người ta’’ lý tưởng. Nhiều người nhìn vào có thể ghen tỵ với tôi nhưng liệu có ai biết tôi đã phải chịu nhiều những áp lực như thế nào không? Từ rất nhỏ, tôi đã không được sống chính cuộc đời của mình, luôn theo sự áp đặt, gò ép của mẹ. Tôi không được chơi với những đứa bạn mình thích, không được sống đúng với tuổi của mình, cuộc sống của tôi chỉ gắn với lớp học thêm. Sáng học, chiều học, tối học, nhiều lúc nhìn bạn bè cùng trang lứa mà tôi cảm thấy thèm thuồng. Thèm được một lần đi chơi cùng gia đình ,thèm được mẹ vỗ về, an ủi và nói rằng “Có mẹ ở đây rồi, con đừng lo” mỗi khi mắc sai lầm. Nhưng không, những gì tôi nhận lại là gì? Là những lời chửi mắng hay những trận đòn roi đau đớn. Quan niệm: “Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” của các cụ ngày xưa có phải đúng trong mọi trường hợp? Mẹ tôi yêu tôi, muốn tôi trở nên tốt hơn, tôi không phủ nhận nhưng có phải cách yêu thương của bà đối với con cái đang quá áp đặt. Một sự áp đặt đến đáng sợ….

Mẹ tôi là người quyết định hết mọi việc trong gia đình, từ nhỏ đến lớn, và nếu chúng có đi lệch quỹ đạo thì mẹ tôi cũng tìm mọi cách để uốn nắn, thay đổi theo cách bà muốn. Việc của tôi là răm rắp làm theo, không ý kiến, không thắc mắc. Ngay cả  lúc tôi học cấp 2, cấp 3, tôi cũng không được chọn môn mà mình yêu thích. Tôi thích viết lách, muốn thử sức ở đội tuyển văn nhưng mẹ tôi không cho, phản đối quyết liệt. Bà phân tích cho tôi rằng học văn sau này ra sẽ không được xã hội trọng dụng, ra sẽ không có việc làm,…

Bà muốn tôi học đội tuyển Toán để mai này làm bác sĩ, làm bác sĩ vừa nhiều tiền, lại vừa được xã hội trọng dụng. Đầu óc non nớt của tôi ngày ấy không suy nghĩ sâu xa quá nhiều nên đành chấp nhận làm theo mong muốn của bà, trong lòng đầy ấm ức. Bà đâu biết rằng những lần áp đặt quá mức như thế, tôi đã khóc rất nhiều. Rời xa những bộn bề ngày dài, mỗi khi màn đêm buông xuống, trở về căn phòng nhỏ thì tôi mới thực sự là chính mình, được thoải mái khóc, thoải mái làm những gì mình thích …Đã lâu nay tôi ngủ rất ít, có khi một ngày tôi chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ .Bình thường khi nằm xuống chuẩn bị ngủ, tôi phát hiện ra bầu trời ngoài kia trong xanh đến lạ thường. Vậy là cơn buồn ngủ không kéo đến,  tôi gượng dậy nhìn về phía chân trời xa kia, về những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Có phải những ngôi sao ở xa kia luôn là những ngôi sao sáng nhất, sáng đến mức nó ở xa nhưng nó vẫn tỏa sáng theo cách của riêng nó. Một cảm giác ghen tị với những ngôi sao ngoài trời kia len lỏi trong tôi, nó còn được sống và tỏa sáng theo cách của nó, còn tôi thì sao…cuộc sống đầy rẫy những ÁP LỰC, áp lực từ những con số vô hình. 

Tôi đã không còn niềm tin với cuộc sống này, nhiều lúc muốn chạy trốn khỏi nó nhưng lại không thể. 

Mẹ ơi con đã quá mệt mỏi rồi, mẹ cho con là chính con được không ạ? Dù sao con cũng đã lớn, cũng đã biết tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, sao mẹ không cho con được tự quyết định một lần đi ạ? Tại sao mẹ cứ mãi bao bọc con thế, hãy để cho con tự đi trên chính đôi chân của mình đi ạ? Nếu con không biết đi đường nào, cũng không cảm nhận được nên đi đường nào thì con cũng có thể đi đại một đường. Nếu đường ấy không dẫn con về nhà, con sẽ quay lại và đi đường khác, từ đây con sẽ biết đường đó không thể về nhà. Nếu con đi tiếp cũng không phải mà mặt trời đã rơi thì con còn có ngày mai, ngày kia, một tuần, một tháng, một năm và một đời. Chỉ cần con không ngừng bước đi, con sẽ tìm cho mình được bến đỗ bình yên nhất, đúng không mẹ ?

Cứ ngỡ mai này mẹ tôi sẽ thay đổi, nhưng tôi đã lầm, mẹ tôi vẫn thế, vẫn không để tôi tự quyết định trường đại học mà mình muốn, bà đi nộp hồ sơ vào trường y mà không nói cho tôi một lời. Tôi đã rất tủi thân, tôi không còn muốn tranh đấu nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi quyết định làm theo ý mẹ, thi vào trường mẹ muốn, ở trọ nơi mẹ sắp đặt…..

Tưởng chừng như cuộc đời tôi đã chấm hết nhưng sau khi học hết năm nhất đại học, khi đau khổ đủ rồi, khi đã thực sự trưởng thành và chiêm nghiệm được cuộc sống, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với mẹ một lần – chuyện mà tôi chưa từng dám làm trước đây. Tôi bộc bạch hết lòng mình, nói ra ước mơ của mình bấy lâu nay… và mong mẹ hiểu. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng và nói rằng : “Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã quá áp đặt con. Mẹ biết mẹ sai và có lỗi với con nhiều lắm, mẹ hứa sẽ bù đắp cho con. Con hãy sống với đam mê của con, con nhé. Mẹ yêu con.” Từ bất ngờ đến vui sướng, tôi ôm mẹ vào lòng và thầm cảm ơn mẹ rất nhiều. 

Như vậy là tôi đã được sống là chính mình rồi, nộp hồ sơ vào ngôi trường mình muốn, học ngành mà mình thích và tự quyết định cuộc sống của mình… cảm giác như được sống lại.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top