Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Lầm Lỡ Tuổi 20

BÀI DỰ THI 251: LẦM LỠ TUỔI 20 

Họ và tên: Khoa

/Giữa những hàng cây cũ qua bao mùa lá đổ, Sài Gòn vẫn trở mình thao thức hết mùa lá xanh, trong "gác xếp kí ức" của hành-trình-trưởng-thành, có những chuyến tàu lạc lối, đi mãi chẳng thấy lối về./

---

Giây phút ấy, tôi nhắn tin cho anh, giọng điệu không thể gấp gáp hơn được:

"Anh, em có thai rồi!"

Đợi 5 phút không nhận được sự hồi âm, tôi gọi cho anh, từ phía bên kia đầu dây, tôi mừng vì anh đã bắt máy:

"Anh, phải làm sao đây, em có thai rồi"

Dừng khoảng vài giây, anh gặng hỏi tôi bằng giọng điệu nghiêm trọng:

"Em đừng đùa, sao lại như vậy được?"

"Nhưng đó là sự thật. Chúng ta có con rồi!"

Khoảnh khắc ấy, tôi không biết bản thân phải nên biểu cảm như thế nào, tôi cố đoán anh sẽ đón nhận hay ruồng bỏ, tâm trí hẳn là một vòng xoáy sâu thẳm. Chúng tôi còn quá trẻ, bước đường tương lai vẫn còn là một câu chuyện dang dở. Tôi khóc trong sợ hãi, một khoảng lặng dài giữa hai chúng tôi. Đầu dây bên kia, chỉ nghe mãi những tiếng thở dài:

"Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây anh?"

"Chúng ta bỏ nó nha." 

Tôi như chết lặng đi. Tôi cúp máy, đầu óc trống rỗng rồi khóc nấc lên. Cơn mưa rả rích ngoài trời chẳng thể át đi cơn bão lòng trong tôi. Tôi chẳng gọi ai kể cả gia đình, tôi cứ ngồi như thế. Một khoảng lặng rất dài. 

"Mày yêu làm gì thì làm, đừng có đi quá giới hạn, đừng như tao là được". Câu nói của mẹ cứ vẳng văng trong đầu tôi. Mẹ có thai tôi là câu chuyện ngoài ý muốn, bà bỏ mặc gia đình, đi theo tiếng gọi con tim. Bà cho đó là "câu chuyện ngu ngốc nhất" trên đời mà bà từng làm. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng thôi ám ảnh bởi những ngày tháng tôi nhốt mình trong phòng, bật radio mức cao nhất để không phải nghe những lời cãi vã nặng nề từ bố mẹ. Họ li hôn, tôi từng buồn và cũng từng khóc nhưng rồi dần dần tôi nhận ra, li hôn có lẽ lối thoát tốt nhất cho cả hai. Sau đó, tôi chẳng chọn sống với ai mà một mình tự thân thuê một ngôi nhà, đi làm rồi chi trả. Tôi bỏ đại học mà bươn chải, mặc cho sự phản đối của những người xung quanh. 

Anh đến, là người khiến tôi tin rằng trên đời này vẫn còn những điều tốt đẹp. Anh che chở và quan tâm. Ở cùng anh, tôi cảm nhận sự yêu thương giữa những người trong gia đình - thứ tình cảm mà tôi cố níu giữ nhưng chẳng thành. Tôi tin anh, nhưng cả hai đã mắc phải sai lầm không thể xóa bỏ. Tôi trách định mệnh tại sao đã cho mình một niềm hi vọng rồi lại cướp đi theo một cách tàn nhẫn nhất có thể. Tôi nhốt mình trong phòng hai ngày trời.

Cuối cùng, tôi quyết định bỏ đứa con của mình!

Trước cửa bệnh viện nhỏ chật, những viễn cảnh về một tương lai tương sáng mà tôi hằng đặt trọn niềm tin: một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống tốt đẹp đành cứ thế tan vỡ, tôi không cách nào cứu vãn.

Chiếc bàn mổ lạnh lẽo đến thấu tâm can, ánh đèn chói lóa đến ngộp thở, nước mắt cứ bất giác rơi. Anh cũng ở đấy ngồi đan hai tay lại, thấy tôi thờ thẩn bước ra, anh chạy đến ôm. Khoảnh khắc cả hai đều là những đứa trẻ mắc phải sai lầm. Anh chẳng nói gì mà chỉ khóc đến ướt vai, tôi bước đi nhưng lòng trống rỗng, chỉ chứa đựng duy nhất giọt nước còn đọng lại nơi đáy mắt. 

Tôi thương đứa con chẳng kịp cảm nhận ánh mặt trời của mình, tôi hận bản thân đã không đủ dũng cảm, tôi hận bản thân vì chẳng giữ lại. Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, tôi căm ghét bản thân mình. 

Ánh đèn loang lổ trên con đường về nhà lạnh lẽo, như chính những cảm xúc của tôi giờ đây. 

Những vạt nắng từ lâu đã không còn đi qua, nỗi buồn cũng theo thời gian mà cháy thành tro xám. Tôi quyết định đi đến một đất nước khác - nơi bão giông thôi vọng về trên thềm nhà kí ức, nơi những chai sạn sẽ mãi là hồi ức trong tim. 

Vài năm bươn chải nơi đất khách quê người đối với đứa mạnh mẽ như tôi vẫn chưa bao giờ là dễ dàng. Hôm đó, nhận được cuộc gọi điêṇ báo bệnh mẹ tái phát. Tôi không thường xuyên gặp bố mẹ sau cuộc li hôn, bởi họ cũng có gia đình riêng và tôi thấy vui vì họ tìm được những hạnh phúc của mình. Dẫu vậy, tôi cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi thu xếp hết tất cả mà trở về Việt Nam. Ở được mấy hôm chăm sóc, mẹ bỗng gọi tôi đến rồi chìa ra một bức thư, chữ viết quen thuộc ấy tôi chưa bao giờ dám quên đi:

“Anh đây, dạo này em vẫn khỏe chứ?

Sau khi em đi, anh đến nhà tìm em nhưng bác bảo em sang nước ngoài. 

Lâu rồi không cùng em dạo ngắm thành phố Sài Gòn, anh cũng thấy chán ghét nó lắm nên anh không ở đây tiếp nữa. Chưa bao giờ anh thôi cắn rứt về chuyện đó, bản thân anh là một kẻ đáng trách. Anh chẳng thể bảo vệ được em, được con của chúng ta. Anh không mong em sẽ tha thứ, anh chỉ là muốn xin lỗi và cảm ơn em. Vì tất cả.” 

Tay tôi run run, nước mắt rơi nhỏ giọt.

Chúng tôi chẳng thể quay lại, chỉ có thể sống tiếp phần đời của mỗi người. Giữa thành phố rộng lớn trăm ngàn ngã rẽ, chỉ mong khi gió lùa qua khe cửa sổ, chúng ta sẽ lại hạnh phúc một lần nữa theo những cách khác nhau, anh nhé!

 

 

"

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top