Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mặt Tối Của Căn Tính

BÀI DỰ THI 73: MẶT TỐI CỦA CĂN TÍNH 

Họ tên: PMP

/Đó đều là “căn tính” của tôi, tôi không thể nào bộc phát ra ngoài, vì sợ sẽ làm mất lòng người khác, sợ sự xa lánh , mỉa mai trong suốt những năm cấp Một tôi đã trải qua./

---

“Căn tính” là thứ có thể bạn đã biết hoặc không hiểu rõ thức chức nó là gì mà ai trong cuộc sống này đều phải có, ở đây tôi sẽ nói cho bạn biết “căn tính” chính là tính cốt lõi của mỗi con người, là bản chất ,là gốc rễ nhưng không phải ai cũng nhận ra.

Thực chất tôi cũng thế, đừng ngại... tôi cũng như bạn. Hãy để tôi kể cho bạn nghe một vài câu chuyện của tôi hoặc cũng có thể là câu chuyện trong tâm trí tôi và tôi chắc chắn rằng bạn cũng ở đó.

Tôi là một người con gái rất bình thường, đi học, chăm chỉ, luyện tập nhưng tôi thường xuyên nghĩ về một điều mà không phải riêng tôi đó chính là các mối quan hệ về tình yêu, hãy nói tôi không một mình về các mối quan hệ có thể tiến xa đến việc quan hệ khi còn lứa tuổi học sinh hay không? Tôi tò mò thật sự tò mò và đôi lúc tôi cũng muốn thử nó, còn có lúc tôi hào hứng đến không chịu nổi và tự giải tỏa... vâng đây là một trong những căn tính của tôi và bạn có ở trong câu chuyện này hay không? Hãy cùng tôi đi tiếp và xem bạn có bao nhiêu căn tính mà chính mình không nhận ra.

Chào! Vẫn là cô bé cấp ba đây .. phải nói nếu so sánh các cấp 1,2,3 của tôi thì thực sự cấp 3 của tôi là nhẹ nhàng nhất, và vâng cấp 1 của tôi tràn đầy sự nặng nề ám ảnh tâm lý của tôi. Nếu bạn chỉ cho đó là câu chuyện trẻ con của tôi thì hãy dừng suy nghĩ đi. Để tôi cho thấy những thứ nhỏ bé gây nên hậu quả gì. Không biết có ai đã từng như tôi khi còn nhỏ luôn cảm thấy bản thân mình xấu xí chưa? Khi vừa bước chân vào lớp 1 tôi đã bị nói xấu khi vừa bước chân vào lớp. Các bạn có hiểu cái cảm giác đó không? Thay vì thấy xấu hổ ngại ngùng tôi lại có suy nghĩ muốn đấm vào mồm những đứa đang xì xầm về tôi, tôi không nói quá đó là suy nghĩ thật sự của tôi.. tôi đã mang theo suy nghĩ đó đến lúc học lớp 4 tôi gặp một người thầy bạo lực... chị gái của tôi đã từng là theo học người thầy đó vì để tránh bị đì, vâng các bạn đoán đúng rồi đó tôi không theo học và bị đì. 

Tôi còn nhớ rất rõ đó là tiết cuối và là tiết toán , thầy liên tục gọi các bạn lên bảng làm toán chia... thật sự thì lúc đó tôi chẳng biết làm toán chia và tôi bị thầy gọi lên làm bài, tôi đứng như yên rất sợ , lúc sau thì thầy đi tới không hỏi han tát thẳng vào đầu tôi làm đầu tôi đập một tiếng lớn vào bảng cả lớp im phăng phắc, sau đó thầy nắm nhéo lỗ tai tôi làm tôi đau đớn ra giữa lớp và chửi tôi là “con ma cập dê” (copy) tôi cảm thấy như thầy bắt được thóp của tôi, tôi xấu hổ, tức giận lúc về chỗ ngồi còn có đứa la bảo “ủa đó giờ mày cập dê thiệt hả” khi tôi ra cổng trường tôi, tôi cố kiềm nước mắt đến lúc đi được một đoạn xa khoảng 20 mét nước mắt tôi dâng trào, vừa đi nước mắt cứ ứa ra làm mờ hết tầm mắt làm tôi suýt bị xe đụng phải, cái cảm giác bất lực đó đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được, nên tôi đã sinh ra cảm giác thù hận với người thầy đó. 

Những ngày tiếp theo của tôi đi học nhưng một con ác mộng ra vào lớp thì thầy và các bạn đều nói với giọng khinh bỉ “con ma cập dê vô rồi kìa” phải nói lúc đó tôi tức giận muốn phản bác lại “ông thì làm như mình hay quá không dạy học thì suốt ngày nhậu nhẹt, đến lúc dạy học thêm còn bắt vợ dạy thế vì uống bia có biết trời đất gì nữa đâu mà dạy” nhưng tôi chả có gan để nói ra chỉ lẳng lặng, tôi đã tự học được cách làm toán chia lúc giơ bảng con trong tay tôi giải được thì thầy lại bảo “nhìn kìa bây! con ma cặp dê nó lại nhìn bài con A nữa kìa”, cả lớp cười phá lên tôi như muốn điên lên muốn phản bác, muốn chửi lại nhưng lại không nói ra được “mấy em nghĩ con P(tôi) nếu không ngồi kế con A mà ngồi kế con B hay ngồi một mình thì có lên lớp được không ta”sau khi thầy vừa dứt câu cả lớp đều hô “hông” (không) tôi như đứng hình cảm thấy bản thân như trò đùa cho cả lớp, tôi tuổi thân gục mặt xuống bàn khóc ai cũng nghe thấy nhưng ai cũng im lặng đứa ngồi cùng bàn của tôi cũng vậy còn ông thầy đó thì vờ như không có chuyện gì tiếp tục cho bài tập. kế tiếp những ngày đó là những ngày tôi không quên được chỉ vì thiếu một dấu gạch ngang trong tập bài học và thầy dùng nấm đấm dọng thẳng xuống đầu tôi 3 lần làm tôi vừa đau vừa choáng váng, tôi tức điên lên nhưng cũng chẳng thể làm gì khác...

Câu chuyên thứ 3 là về “căn tính” tự cao của tôi, lớp 11 tôi ngồi với 1 nhóm bạn một trong số đó rất nhiệt tình nhưng cũng có 1 người bạn lại thích tỏ vẻ thông minh hơn tôi (có thể là do tôi tự cho là thế) một bài đó lúc tôi hỏi cô giáo thì cô chỉ cho tôi đến lúc cô đi thì lại bảo “Sao? Bài đó dễ mà hỏi cô chi vậy?” rồi tôi không trả lời bạn đó tiếp tục “ nói lại cách giải bài đó” đến lúc tôi hỏi lại “thế tại sao mày lại biết chỗ này nó ra như vậy” nội dung tôi hỏi cô và nội dung bạn đó giảng lại cho tôi không giống nhau. Nó im bặt và quay đi, tôi cảm thấy bản thân chiến thắng. Đó là một trong những “căn tính” của tôi và hãy nói tôi không một mình đi , tôi thích hơn thua nhưng không thích bản thân thua ai và đó là lúc tôi cảm thấy bản thân tồn tại trong suốt khoảng thời gian đi học. Ở câu chuyện này, tôi cảm thấy tính cách hơn thua ghen ghét dường như được hình thành qua những giai đoạn và những áp bức mà tôi đã chịu trong suốt cấp 1.

Qua 3 câu chuyện trên đều là “căn tính” của tôi, tôi không thể nào bộc phát ra ngoài, vì sợ sẽ làm mất lòng người khác, sợ sự xa lánh , mỉa mai trong suốt những năm cấp 1 tôi đã trải qua. Và hơn hết tôi lại nhận ra thêm một “căn tính” mới của bản thân đó là sự yếu đuối nghe có vẻ nghịch lý nhưng tôi là kiểu người “ dám nghĩ không dám làm” và  đến tận bây giờ tôi cũng thế có những “căn tính” không nên bộc phát ra nhưng nếu không làm sẽ để lại vết thương trong tâm hồn như tôi vậy. Thế bạn đã hiểu được phần nào “căn tính” là gì chưa? Và bạn có nó ở đây không? 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top