Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mây Và Nắng Liệu Có Buồn Khi Xa Nhau?

BÀI DỰ THI 188: MÂY VÀ NẮNG LIỆU CÓ BUỒN KHI XA NHAU?

Họ và tên: Hạ Trâm

/Ừ… tôi là vậy đó, tôi chẳng bao giờ nói ra những cảm xúc thật của mình lúc đó, tôi chẳng bao giờ biết thể hiện tình cảm với người tôi yêu thương…để rồi chất chứa trong lòng những tâm trạng ngổn ngang, những nỗi niềm bâng quơ ngập ngừng, dang dở…/

---

"Bầu trời ngoài kia đang âm u, dòng người đang vội vội vàng vàng vì sợ cơn mưa của mùa hạ sẽ ập đến bất ngờ, chỉ có hai con người vẫn bình thản ngồi đó, có thể ngay lúc này, họ là những người mong trời mưa nhất. Nhưng thật kì lạ, một lúc lâu sau, vẫn chẳng có giọt mưa nào cả, cô gái bâng quơ:

- Rõ ràng là mây buồn sao không rơi những giọt mưa nhỉ?

- Không phải mây nào buồn cũng mưa đâu, đó là lúc mây như thế này này…mày thấy không?

- Thấy chứ… tao thấy mây đang cố che giấu những nỗi buồn miên man, vô định sau khoảng trời không một vạt nắng kia. Thì ra vậy… thì ra đâu phải ánh nắng mặt trời cứ xa mây, lúc nào mây cũng sẽ mưa phải không?

- Không biết nữa. Có thể có, cũng có thể không. Không phải có những lúc ta vẫn thấy mây mưa đó, những cơn mưa to dồn dập, có cả gào thét của sấm chớt, cũng có những cơn mưa rào bất chợt thoáng qua…

-  Vậy đó có phải là lúc mây buồn nhiều không?

- Có thể mây đã nặng trĩu những giọt mưa rồi nên không thể kìm nén được nữa…

- Ánh nắng mặt trời, những đám mây cũng có những khoảng trời riêng, cũng có những gặp nhau, cũng có những rời xa nhưng không biết ánh nắng kia và mây kia có thấy buồn, có thấy hụt hẫng như khi con người ta tạm biệt nhau không nhỉ?

………

Cả không gian lúc đó chìm vào im lặng.

Hơn 2 năm rồi đó....

Nhưng sao kì lạ thật! Những kí ức đó chẳng cần trí nhớ học thuộc như những câu thơ, những bài văn, những công thức toán học phức tạp, những phương trình hóa học dài ngoằng… của thời đi học nhưng đơn giản chỉ cẩn vô tình có những cơn mưa bất chợt thoáng qua khi đang đi đường hay vô tình nghe câu nói, giọng nói hơi giống của một ai đó xa lạ,… thì bao nhiêu cảm xúc ngày xưa ấy bất chợt ùa về, mọi thứ hiện ra một cách chi tiết, rõ ràng như vừa mới hôm qua mà chẳng phải là một năm, hai năm hay nhiều năm trước…Tôi đã từng nghĩ nếu có kẻ đánh cắp đi những kí ức về tình bạn khó hiểu đó, tôi sẽ vờ như không biết, không thấy và chẳng phải cố sức giành giật lại đâu hoặc nếu ở một thời điểm nào đó, một không gian nào đó trong tương lai, tôi vô tình hay cố ý ‘‘đánh rơi’’ những kỉ niệm đó, tôi cũng chẳng phải vội vàng quay lại tìm kiếm đâu… Thật đấy! Có phải tôi đã quá vô tình, quá ích kỷ rồi không? Nhưng sự thật thì chẳng có kẻ cắp nào có thể làm được điều ấy và cũng chẳng có nơi đâu làm tôi thật tâm muốn ‘‘đánh rơi’’ những kỉ niệm đó cả….

Đã có lúc lí trí bảo tôi phải buông thôi nhưng đôi tay này, chẳng chịu nghe lời, cứ níu giữ thật chặt, cũng chỉ vì bao cảm xúc rối bời, ngổn ngang ngày đó… Đã có lúc dặn lòng sẽ quên đi ‘‘tất cả’’ nhưng càng ngày nỗi nhớ đó lại nhiều thêm chút chút… Vậy thì tôi phải làm sao đây?

Tôi vẫn còn nhớ, lần tạm biệt ngày đó, rõ ràng tôi đã có rất nhiều điều muốn nói như: “Mày đi thật sao? Mày có thấy luyến tiếc gì nơi đây không? Mày vẫn nhớ tao khi không còn ở đây chứ ?” Và… “Thật sự tao không muốn tạm biệt mày hay cảm xúc tao là như thế này này, nhưng thế kia kìa…” nhưng thốt ra lại là: “Ừ… mày đi đi…” để rồi sau đó là họ im lặng và tôi cũng chẳng nói gì nữa. Cứ như thế, giấu sau muôn vàn những câu hỏi và suy tư là cái im lặng cùng nhau, nhìn đất, nhìn trời, nhìn mây và nhìn xa xăm…

Ừ… tôi là vậy đó , tôi chẳng bao giờ nói ra những cảm xúc thật của mình lúc đó, tôi chẳng bao giờ biết thể hiện tình cảm với người tôi yêu thương…để rồi chất chứa trong lòng những tâm trạng ngổn ngang, những nỗi niềm bâng quơ ngập ngừng, dang dở…

Rồi… Hơn hai năm trôi qua, sau lần tạm biệt đó, một con bé như tôi đã mạnh mẽ hơn nhiều, bản thân đã học được cách đối diện mọi thứ một mình. Có lẽ, tôi biết sẽ chẳng còn bạn bên cạnh nữa, chẳng thể bật khóc mỗi khi lạc lõng, chơi vơi nhất, chẳng thể cùng ai dạo quanh những con đường Sài Gòn mỗi khi buồn nữa,….

Đã lâu rồi, sau lần tạm biệt đó, tôi chẳng cho phép mình phải rơi những giọt nước mắt trước người khác vì những chuyện không đâu nữa. Có buồn nhiều như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng dặn lòng nước mắt không có lỗi, tôi không thể “bỏ rơi” những giọt nước mắt chỉ vì những phút yếu lòng của bản thân, những tổn thương vô tình hay cố ý của người thương mình, người mình thương, người lạ… hay những chuyện vu vơ, vớ vẫn chẳng ai hiểu được...Thế đấy, lời hứa của lần tạm biệt ngày đó với bạn tôi đã làm được, chỉ là chẳng còn bạn bên cạnh nữa…

Đã có kẻ đi lạc trong những nỗi buồn quá lâu rồi, cũng đến lúc tôi thôi không loay hoay, đắm chìm trong cơn mưa của những hồi ức và kỉ niệm từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác nữa… nên cất giữ chúng ở một góc nào đó của xúc cảm xưa cũ thôi…Tôi vẫn sẽ tôn trọng những cảm xúc của tôi trước đây, của hiện tại và cả sau này nữa… Vì con người ấy là con người thật của tôi, tôi chẳng là ai cả. 

Hiện tại, có những người bạn của tôi bảo tôi đã thay đổi rồi, trưởng thành hơn rồi, mạnh mẽ hơn rồi, tôi chỉ cười… thật ra tôi chẳng thay đổi đâu, tôi vẫn là tôi, chỉ là tôi che giấu cảm xúc của mình một cách khéo léo hơn thôi và tôi biết có một người cũng biết điều đó…

.....

Thế đó, chúng tôi đã xa nhau như thế đấy, để lại nơi đó những cảm xúc khó hiểu của hai con người khó hiểu, những trái tim hụt hẫng, những xúc cảm dở dang của hai người bạn phải tạm biệt nhau và cả một khoảng trời buồn miên man, vô tận….

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top