Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mẹ Tôi Không Thể Khóc, Nếu Mẹ Khóc, Ai Sẽ Bảo Vệ Các Con Của Bà?

BÀI DỰ THI 120: MẸ TÔI KHÔNG THỂ KHÓC, NẾU MẸ KHÓC, AI SẼ BẢO VỆ CÁC CON CỦA BÀ?
Họ tên: Dương

/Con xin lỗi vì đã lớn lâu đến thế, để mẹ phải khổ sở gần hết cuộc đời./

---

Mẹ tôi không thể khóc! Nếu mẹ khóc ai sẽ bảo vệ các con của bà?

Mẹ phải đứng thật vững vàng để che chở các con của mẹ.

 Mẹ tôi là một người phụ nữ bình thường. Da mẹ ngăm đen do ở bên nắng vàng bốn mùa lam lũ, tay mẹ thô ráp để bếp lò than hồng cháy đỏ mỗi ngày, cho gia đình nhỏ ấm no. Mẹ tôi nom rất hiền lành, mẹ yêu thương những đứa con của mẹ hết lòng, mẹ tốt bụng quá mức với bất kì ai mẹ gặp. Tôi không biết khi còn trẻ mẹ thế nào. Và giờ đây, thời gian đã lấy hết đi thanh xuân của bà. Lấy đi tất cả làn da, bàn tay nhỏ nhắn, vóc dáng của một người phụ nữ. 

Mẹ vẫn đẹp, vẫn cao cả, vẫn thiêng liêng nhất trong ánh mắt của những đứa con bà yêu thương. Hai bàn tay mẹ ấm áp hơn cả lò sưởi, hơn cả lúc tôi hơ mình bên bếp lò rực lửa đang sôi ùng ục, như đang cố hết sức nấu chín thật nhanh những nồi chè mà mẹ tôi đã thức khuya dậy sớm nấu thành để vừa kịp buổi chợ chiều. Vẫn mềm mại lau nước mắt trên má tôi mỗi khi tôi khóc cho gia đình, hơi ấm của tâm hồn luôn ấm áp hơn tất cả. Và khi lớn, đôi bàn tay tôi run run lau vội lấy những giọt sương đọng lại trong khoé mắt mình. Mặt trời hừng đông sưởi ấm bên tôi nín khóc là mẹ và những đứa con của mẹ là tình yêu để mẹ níu lại những giọt sương đêm u tối. Sự thiêng liêng của tình mẹ đã giúp người phụ nữ bình thường ấy mạnh mẽ phi thường đến thế. Từ một cây lau sậy quơ quào trong gió chiều thu buồn, bà đã đứng thẳng để chắn gió cho những cây non yếu ớt của mình.

Khi tôi 5 tuổi, với riêng tôi khoảng thời gian ấy là hạnh phúc nhất cho đến bây giờ. Cha tôi khi đó đã bắt đầu uống rượu mỗi ngày. Sáng tôi đi học, trưa tôi theo mẹ ra chợ. Ở ngoài chợ vui lắm. Ồn ào và hối hả, ở đó có mẹ, có những món đồ chơi bày bán trên sạp, bánh kẹo trên quầy hàng. Xanh, đỏ, tím, vàng…. Vẫn ngon lành khi chỉ có thể ngắm.

Ngày qua ngày mình mẹ bươn chải cho gia đình, cho người chồng bợm rượu về nhà đánh vợ con và lo cho ông sau khi ông đã say ngủ. Mẹ có hối hận không ? mẹ có tiếc nuối vì đã cưới một người như thế. Một câu hỏi của thế giới người lớn mà tới khi đã lớn như bây giờ tôi cũng không hiểu được tại sao.

Tôi không thể nào thấy được những ngày cha tôi là người đàn ông của gia đình. Vẩn vơ một chút mường tượng ít ỏi của tôi qua lời mẹ kể vào những đêm mẹ về sớm để có thời gian bên tôi. Có trăng, có sao, có mẹ, có tôi nằm trên võng cùng những giấc mơ ngược dòng quá khứ của người bà yêu thương.

Tôi nhớ lời hứa của cha. Ngày hôm ấy, chị hai dẫn tôi vào bệnh viện thăm cha, mẹ ngồi ghế sát bên giường. Còn tôi núp sau góc giường ngó theo từng chuyển động. Tôi sợ đứng lại gần vì trong tâm trí non nớt đứa trẻ khi ấy buộc nó phải đứng xa một chút để kịp chạy theo thói quen. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy gia đình mình đông đủ nói chuyện rôm rả bên nhau, cũng là lần cuối cùng. 

Cha tôi hứa sẽ làm lại cuộc đời, là một câu nói vẩn vơ thôi đã gửi cho tôi biết bao nhiêu là hy vọng. Mẹ cũng đã rất vui, mẹ cười dù không biết sau này sẽ ra sao.

Nước mắt tôi rơi liên tục, rơi mãi không thôi làm mắt tôi đau rát, làm môi tôi đắng nghét cái dư vị tuyệt vọng. Tim tôi đã ngừng đập trong khoảnh khắc thấy hình dáng ấy năm đó. Miệng ông mở có phải ông chưa kịp nói câu giã từ.

Tôi nhìn về hướng mẹ, dường như lúc đó tôi cần sự che chở và ủ ấm trong vô thức. Mẹ không có thời gian cho tôi. Mẹ không khóc hay nước mắt mẹ đã cạn khi cha tôi mất và lúc đưa cha tôi về nhà. Mẹ chẳng còn thì giờ để khóc nữa, mẹ phải chạy vội vã để lo toan cho đám tang của cha tôi. Mẹ tôi tim rất yếu dù mẹ cố tỏ ra mạnh mẽ, sau khi lo gần xong mọi thứ. Mẹ đã ngã quỵ cùng những cơn đau ấp ủ trong lòng ngực và tim tôi như nhảy ra ngoài khi thấy mẹ như thế.

Kể từ ngày đó, mỗi khi mẹ ngủ say tôi đều đưa tay lên mũi mẹ xem chừng. Như một thói quen đã in sâu vào tâm trí đứa trẻ sợ sệt, tôi sợ, sợ một ngày sẽ mất bà. Dù cha chưa bao giờ gần tôi. Vậy mà tôi đã đau đến thế, đó là tình cha con phải không ? Tôi chưa bao giờ cảm nhận hạnh phúc đó mà giờ đây lại phải hứng chịu tiếp nỗi đau. Sẽ ra sau nếu có một ngày lại như thế và còn hơn thế.

Tôi bắt đầu nghĩ đến chút ít những điều tích cực nào đó, mẹ tôi sẽ đỡ khổ hơn. Nhưng cơn mưa lớn qua đi thì bão lũ sẽ lại kéo về.

Bà nội rất ghét gia đình tôi, họ ghét sự nghèo khó của mẹ con tôi. Qua từng ngày, từng lời nói: "Nó không phải cháu tao", "nó độc chết chồng mình".  Từng ngày như thế, đi sâu vào trong tiềm thức đứa trẻ như tôi và nỗi đau đắng lòng của mẹ. 

Mẹ bị đứa em của chồng bà đánh, bị dao đâm vào tay, mẹ vẫn cố đứng lên bảo vệ chúng tôi. Họ đuổi mẹ ra khỏi mảnh đất của chồng mình. Đuổi mẹ ra khỏi căn nhà bà dành dụm nửa đời xây lên từ những viên chè mẹ nhào nặn đến run cả tay, ướt cả vai áo những đêm đông và ngày hè bỏng rát.

Mẹ đã khóc rất nhiều ngày hôm ấy, mẹ đã khóc cho chúng tôi không còn nhà để về. Mẹ đã khóc vì số phận mà mẹ đã cố gắng đấu tranh cho con mình.

Mẹ mệt rồi, mẹ thật sự mệt rồi. Những giọt nước mắt mẹ giữ lại theo năm tháng phải tuôn rơi. Những con người độc ác đã hại mẹ tôi nửa đời người. Dù mẹ đã dùng lòng tốt đối đáp nhưng tất cả thứ mẹ nhận lại là sự tàn độc. 

Mẹ đã không thể khóc ngần ấy năm. Giờ đây mẹ đã có thể khóc vì những đứa con của mẹ đã xây cho mẹ một ngôi nhà mới, sẽ bảo vệ mẹ cho đến hết cuộc đời. Con xin lỗi vì đã lớn lâu đến thế, để mẹ phải khổ sở gần hết cuộc đời.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top