Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mình Có Một Tách Trà Và Có Một Câu Chuyện Muốn Kể

BÀI DỰ THI 110: TÁCH TRÀ KỶ NIỆM
Họ tên: KL

/Không biết có ai đã từng nghĩ rằng đã đến lúc buông bỏ những cái cũ để hòa nhập với cái mới không?/

---

(Để cảm nhận được câu chuyện một cách sâu sắc, hãy mở một bài nhạc thật nhẹ và cùng thưởng thức câu chuyện của mình)

Uống một tách trà nóng, ngồi cạnh ô cửa sổ khép kín, từng đợt mưa lẻ tẻ lướt qua thật nhanh...nhanh như cách chúng ta hững hờ bỏ quên những kỷ niệm. Tuổi trẻ mong chờ sự mới mẻ, một tương lai sáng lạng, một chuyện tình như cổ tích, cớ sao lại bỏ mất những điều quý giá đằng sau? Nhìn vào ly nước nóng, hình bóng của chính mình phản chiếu lại, dường như nó cũng phản chiếu những ký ức trước kia của mình...
- Đã khuya rồi, sao mày chưa ngủ đi?

- Sao tao không ngủ được nhỉ? À...đúng rồi...hình như tao đang mất dần ký ức với chính nơi gắn bó với tao, lớp của tụi mình...

Tách trà mang tên “kỷ niệm” làm tôi nhớ đến lần gần nhất mình ngồi trên ghế nhà trường, một nỗi nhớ mong tha thiết kéo lấy tôi trong vô thức, thứ cảm giác tôi ghét cay ghét đắng đến tận xương tuỷ mỗi khi nhớ lại làm cho lòng nặng trĩu đi một phần. Tôi vẫn nhớ như in ngày nào, một người bạn thân thiết của tôi, Minh, người luôn chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống. Mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt, dù không ít những lần cãi vã, nhưng sau mỗi lần như vậy chúng tôi càng hiểu rõ nhau hơn. Tôi có một câu nói vui với sự “hay hờn dỗi" của tôi: “Ông biết rõ tôi không thể giận ông hơn 30 giây mà". Với cái sự ngây thơ lúc đó, câu nói dường như là sự bao biện ngu ngốc mỗi lần tôi chủ động làm hoà. Điều đó... giờ đây liệu tôi có thấy lại được không?

 

Cửa lớp đã đóng lại bao nhiêu lần rồi nhưng sao lần này lại bám vào tâm hồn của chúng tôi đến da diết, cùng bầu không khí ảm đạm u ám bao trùm cả một dãy hành lang cũ kĩ tăm tối. Cũng đúng thôi, đây là lần cuối chúng tôi được nhìn thấy cánh cửa này đóng lại. Nhưng đóng lại không đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó nữa, mỗi cá nhân trong lớp học này đều giữ chúng trong trí nhớ, một nơi thật sự long trọng mà tất cả hy vọng nó sẽ tồn tại mãi được. Nhưng rồi giờ đây, tôi mới chợt nhận ra cái kỷ niệm ấy có thật sự ở một nơi long trọng hay ngay khi cảm nhận được những thứ mới mẻ của tương lai, sự hy vọng lúc trước sẽ bỏ xó ở một nơi cùng với ký ức đó. Ta đã từng hứa với nhau sẽ mãi mãi là bạn bè, luôn luôn giữ liên lạc để mai sau này có thể hội họp để rồi chúng ta lại một lần nữa gặp lại bản thân mình trong quá khứ. Năm sau, một ngôi trường mới, một sân chơi mới, một “hộp đựng ký ức mới". 

Trước khi rời trường, nhà trường có ra chỉ thị để tất cả học sinh lấy tất cả đồ dùng học tập về. Ai nấy đều đang cười nói vui vẻ chuẩn bị cho tiệc chia tay, bỗng một tiếng *phịch* thật mạnh phát ra từ phía thùng rác, như một phản xạ tự nhiên, mọi ánh mắt đều quay ngoắt 180°, từng quyển sách, cuốn vở rơi lả tả vào chiếc thùng ấy từ tay của một cậu học sinh nam. Những ánh mắt đầy sự đau xót hướng lên cậu thanh niên, thay vì những lời trách móc, sự im lặng dường như lấn át đi mất tiếng nói. Cậu nhìn một lượt từng người trong lớp, nở nụ cười thân thiện rồi bỏ vội đi như thể đã được trút hết những gánh nặng bao năm tháng qua từng đè nặng lên vai. Quyển sách Khoa Học, Toán, Tiếng Anh, vở ghi chép với bao bìa đơn sơ và nhãn dán bị xé đi một phần xếp chồng lên nhau, nhìn mà thấu lắm, thấu vì sự thờ ơ, vì sự đơn giản nhưng mang lại hàng nghìn cảm xúc mà ta từng trải qua, từng lớn lên với chúng. Giờ đây, trong góc xó nhỏ những quyển sách của cậu ấy sẽ mãi mất đi hình bóng, thứ đã gắn liền trong suốt quãng thời gian học tại ngôi trường này. 

 

Không biết có ai đã từng nghĩ rằng đã đến lúc buông bỏ những cái cũ để hòa nhập với cái mới không? Tôi đã có lúc giống như cậu thanh niên kia, cũng đã từng tự hỏi mình chính câu hỏi ấy để rồi nhận lại một câu trả lời mà trước đây cũng sẽ không ngờ rằng mình của bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, học hiểu được nhiều thứ và suy nghĩ cũng thấu đáo, chín chắn hơn lúc trước nhiều rồi. 

Ngồi một hồi lâu, hai mắt cũng đã bắt đầu ứa lệ, tách trà cũng đã nguội. Mưa dứt đồng nghĩa với việc ánh nắng lại lên. Mọi thứ đã trở lại bình thường. Tiếng chuông điện thoại reo lên, bừng tỉnh trong cơn vô thức để nhấc máy:

- Dạo này mày sao rồi?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top