Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mình Vẫn Muốn Dịu Dàng Với Thế Giới

BÀI DỰ THI 235: MÌNH VẪN MUỐN DỊU DÀNG VỚI MỘT THẾ GIỚI CHẲNG HỀ DỊU DÀNG VỚI MÌNH

Họ và tên: Hổ

/Mình muốn là cô gái biết yêu bản thân mình./

---   

Mình chỉ là một cô gái bình thường!

Tôi quá khứ:

Ngày đầu tiên chào đời: 

“Tại sao sinh ra con gái?”

Năm ba tuổi:

“Để tóc dài làm gì, mua quần áo con trai cho dễ mặc.”

Lên năm tuổi:

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy búp bê của chị hàng xóm, chỉ muốn xem vật thể lạ đó một tí. Chị hàng xóm bảo: “Thôi, em con trai chơi búp bê làm gì?”

Lần đầu tiên tôi được mặc váy, chụp ảnh khoe cả nhà. Sáng hôm sau mẹ bảo đó chỉ là giấc mơ thôi… mặc dù trong trí nhớ tôi nó là váy nhung màu tím rất thật.

Ngày đầu tiên đi học:

Ai cũng được bố mẹ đưa đến trường, không sao, “con một mình đến lớp mới là mạnh mẽ”.

Hồi tiểu học bị bạn bắt nạt:

Người lớn vẫn biết nhưng để kệ, các bạn bao che cho nhau rồi ép tôi nhận lỗi trước lớp. Về nhà bố bảo: “Là tại mày yếu đuối, vô dụng. Khóc cái gì, nhục.”

Hồi lớp bốn đổ lỗi cho bạn cùng bàn:

Không ai phát hiện, buộc tội tôi cả… Cũng có chút cắn rứt, nhưng mà bảo vệ bản thân mình trước, như người lớn đã dạy tôi.

Lần đầu tiên đến kì:

Tôi đã rất sợ hãi và giấu mẹ. Lúc đó, tôi cảm thấy mình thật khác thường, như thể tôi là một sản phẩm lỗi vậy. Cách người lớn tra hỏi tôi cũng thật kì lạ, có lẽ là do họ quan tâm tôi nên sốt sắng như thế.

Mụn trứng cá:

Tôi nghĩ mình là sản phẩm lỗi thật rồi, mang trên mình đầy những khuyết điểm. Ánh mắt mọi người nhìn tôi như thể đang qua đường rồi bắt gặp một vụ lộn xộn (ẩu đả, trộm cắp,... một việc xấu nào đó).

Có đứa bé nói: “Mẹ ơi, sao chị kia trông lạ thế.” - Ừm, cảm ơn em đã chú ý. Mong rằng lớn lên em không như chị.

“Êu, trông kinh, tao không chơi với mày đâu.” - Thật ra, bạn không cần cấm mình cũng chả dám chơi với ai. Sự tự ti của mình… nhắc nhở mình rằng mình nên biết vị trí của mình ở đâu.

Bạn thân đầu tiên:

“Tao chơi với mày chỉ vì có chung idol, chứ thật ra không phải thân thiết gì lắm. Làm bạn bình thường thôi, không phải bạn thân.”

Cũng tầm bốn năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để đặt bao mục tiêu chung, hứa hẹn. Không bức tranh tương lai nào của tôi thiếu người bạn thân đó cả. Tôi đã coi người bạn ấy như gia đình của mình, có những lúc còn thân hơn. Nhưng suy cho cùng, vẫn là do tôi quá nhiệt tình, vội vàng.

Bạn thân thứ hai:

“Tao chỉ là không muốn cãi nhau nên không nói chuyện với mày… cứ như bình thường ấy, từ trước đến giờ có phải thân đâu.”

“Bạn bình thường, không phải thân.”

Một năm sáu tháng, 549 ngày, sống cùng nhau trong một nơi cũng có thể gọi là nhà, chia sẻ hết những điều giấu kín từ trước đến nay, cuối cùng cũng không bằng người dưng nước lã. 

Tôi hiện tại:

Bố mẹ ơi, con áp lực lắm:

Ai mà chả thế, sao than lắm thế. “Mày như con điên ấy, mày có khác nào con quỷ không?” 

Con phải tự mình bước đi, vì thế giới này, ngoài con ra, chẳng một ai đủ nhân từ giúp đỡ con cả. Đó là bài học mình nhận ra sau những lần tìm sự trợ giúp từ gia đình và bạn bè.

Họ đã bỏ mình đi hết rồi, bỏ đúng lúc mình vỡ tan tành ấy. Khi họ quay lại, mình đã không còn là mình nữa rồi, nhưng vẫn mỏng manh, dễ dãi như vậy.

Chuyện học hành:

“Tại sao người ta học được mày lại không học được?” 

Mình cũng từng là đứa học giỏi nhất lớp, cũng từng là đứa học kém nhất lớp, mình cũng trải qua rồi. Giậm chân tại chỗ nhìn mọi người chạy qua mình, cảm giác thất bại cực.

Chuyện vẻ đẹp:

“Không sao lớn rồi sẽ đỡ, lớn rồi sẽ khác.”

“17 tuổi nên học hành cho cẩn thận, đẹp đẽ quan trọng gì.”

“Đợi một thời gian nữa là hết mụn mà.”

Người ngoài thường nói vậy đấy, họ bảo mình tin vào thời gian sẽ thay đổi tất cả. Đợi một, hai năm nữa, rồi đến khi không còn gì để mất nữa chăng. Cứ tiếp tục chờ đợi sẽ có kết quả, cậu mơ đẹp quá. Thời gian cũng lấy đi tất cả, tuổi thanh xuân không quay lại được. Mình cũng chỉ là một đứa con gái, cũng thích đẹp và không muốn mặc kệ thanh xuân của mình không một chút điểm nhấn như vậy. 

Nhưng dù gia đình không cấm mình được làm đẹp, mình cũng… xấu sẵn, nhìn đâu cũng thấy khuyết điểm. Không có ngoại hình đẹp, đúng là thiệt thòi thật, vì khi mình tự tin một chút, người ta sẽ lại lôi khuyết điểm ra nói. 

Mình không dũng cảm được như mọi người, là tại mình, luôn quan tâm đến lời nhận xét của người ngoài. Là mình, người luôn tự ti, chỉ biết than vãn, không chút yêu bản thân.

Tôi tương lai:

Mình muốn có thể hồn nhiên trao tình cảm của mình cho người khác mà không bị tổn thương, thật lòng với nhau một chút thì có sao. 

Mình muốn nhận được sự quan tâm từ gia đình hơn một chút, có thể giúp mình khi gặp khó khăn một chút, có thể thử suy nghĩ đến tâm trạng, hoàn cảnh của mình, thay vì mắng mỏ, trách móc năng lực mình vô dụng. 

Mình muốn được sống như một đứa con gái thật sự, được tự do làm đẹp, được yếu đuối, không phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Mình có quyền được khóc, được cười dù ngoại hình mình có thế nào đi chăng nữa, dù hoàn cảnh nào chăng nữa. 

Mình muốn trở nên tốt đẹp hơn, đối xử với cuộc sống dịu dàng hơn. Mình muốn trưởng thành, cứng cỏi hơn trước mọi khó khăn.

Mình muốn là cô gái biết yêu bản thân mình.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top