Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Một Tuần Của Tuổi 16

BÀI DỰ THI 151: MỘT TUẦN CỦA TUỔI 16

Họ và tên: Đặng Minh Vũ

/Người ta thường nói càng lớn thì ta mới biết trân trọng những thứ xung quanh và tôi cũng vậy. Và giờ đây, tôi đã có thể tự tin và nói rằng TÔI – điển hình của tuổi Mười Sáu./

---

29/8/2020

Hôm nay quả là một ngày khó khăn thật đấy, khó khăn đối với tôi và khó khăn cả với những người xung quanh. Cái đứa bạn thân mà mình  từng tin tưởng, giờ đây lại “ném đá dấu tay”, nói những chuyện không hay về mình trước mặt người khác. Chà! Ngày hôm nay có biết bao nhiêu thứ tiêu cực ấy vậy mà còn thêm cái chuyện đấy nữa. Bất ngờ và bàng hoàng, mình còn không nghĩ đó là những lời mà chính con bạn thân đã nói ra. Hỗn độn thật! Mình đã kìm nén biết bao nhiêu để có thể ngồi xuống rồi viết nên những dòng này. Chắc mình phải dành ra một lời khâm phục cho chính bản thân quá!... Giờ không lẽ lại làm hòa với nó nhưng lại phải “bằng mặt mà không bằng lòng” hay sao? Thật sự không thích cảm giác đó một chút nào.

*Note: Số deadline còn lại: 6

30/8/2020

A! Miêu đã quay về rồi. Trời ạ, con quỷ đáng ghét ấy đi đâu thế không biết, nó chạy lung tung khắp phố, hơn một tuần rồi đấy mà giờ nó mới lủi thủi quay về. May thật là nó không sao! Miêu có vẻ là điều an ủi sau cái chuyện “động trời” hôm qua nhưng trên lớp, nhiều thứ đã xảy ra khiến mình phải bất ngờ. Bất ngờ vì hôm nay mình có ít DeadlineS quá sao? Không… bất ngờ vì cái đứa bạn thân mà mình từng kể ấy lại đứng trước mình và nói lời xin lỗi. Lặng người một khoảng, đặt mình vào trong tâm thế của nó, mình đã nghĩ rằng, việc nói lời xin lỗi lại không hề dễ dàng đến thế. Cái tôi của bản thân mình  quá lớn để có thể chấp nhận lời xin lỗi đó, thế nhưng trong lòng lại khó chịu thật. Miêu đã an ủi mình phần nào và rồi kiểu gì, mình cũng dần phải chấp nhận cái chuyện “khó nói” ấy hơn. Thôi… khó quá bỏ qua… hôm nay tới đây thôi… 

*Note: À! Hình như mẹ với thằng Bin đang làm gì giấu mình thì phải?

31/8/2020

Món quà mà mẹ và thằng Bin bất ngờ thật đấy. Trời ạ! Mình đã làm gì mà quên đi cái ngày sinh nhật “mỗi năm có một” vậy nhỉ? Phải chăng do cái đống DeadlineS kia cứ chồng chất lên đầu khiến mình không còn chỗ “nhét” một trí nhớ nào về việc sinh nhật nữa hay sao? Chà! Mấy khi mới được tổ chức một buổi sinh nhật như vậy nhỉ. Vui thật đấy! Hôm nay, mình cứ như một đứa con nít mới lớn vậy. Khi nhận được món quà từ mẹ, mình cứ hăm hở như được cho kẹo lúc nhỏ, cứ thế mà toe toét cười. Mà hôm nay thông báo của Messenger nhiều thật, điện thoại thì cứ “ting, ting” liên hồi. Biết bao nhiêu lời chúc, mấy cái Sticker dễ thương lại được gửi đến mình, điều đó làm cho mình lại cảm thấy biết ơn. Bây giờ, mình lại có nhiều điều muốn nói… nhưng trước hết có vẻ vẫn là lời cảm ơn. Mọi nỗi muộn phiền, tiêu cực của mấy hôm trước cũng được giải tỏa, tâm trạng hôm nay cũng nhẹ nhàng hẳn đi. 

Gửi cho bản thân của ngày hôm nay,

Mày đã 16 tuổi rồi đấy Vũ ạ. Đã là cái tuổi phải trưởng thành và phải gánh thêm một chút trách nhiệm của gia đình nữa rồi đấy. Hãy cố lên nào dẫu biết có đôi chút mệt mỏi nhưng mình vẫn phải cố gắng, đúng chứ? Đừng suy nghĩ tiêu cực nữa, hãy cố gắng hạnh phúc và sống thật tốt nhé! 

Hôm nay tôi hạnh phúc thật đấy!

1/9/2020

*Số deadline đã hoàn thành: 4.

Tự thưởng cho bản thân hôm nay là nguyên một buổi chiều ngồi “cày” phim thoải mái, nhưng cũng chẳng thoải mái lắm vì mình cũng chẳng thể tìm được một bộ phim nào hợp GU để xem cả. Thế là lại quyết định lựa chọn một bộ phim đã khiến mình từng ám ảnh: “Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7”. “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, làm ơn hãy cứu lấy tôi…” - có lẽ đây là câu nói gây ám ảnh nhất phim, không chỉ với ngữ điệu từ người cha phát ra mà là cả một điều thiêng liêng như “tình phụ tử” đã khiến người bố đã chấp nhận hy sinh tất cả, chịu oan sai để có thể bảo vệ điều quý giá duy nhất trong cuộc đời anh là đứa con gái của mình. “Cha sẵn sàng xuống địa ngục để con được lên thiên đàng.”

Chà! Đúng là bộ phim ấy vẫn “ám ảnh” như ngày nào. Bài học trong thước phim ấy đã đọng lại trong mình biết bao nhiêu: “16 tuổi có phải là độ tuổi đủ lớn để ta có thể nhận thức được cuộc sống này có muôn vàn chông gai và ta luôn được bảo bọc vởi vòng tay của ba mẹ. Không ai yêu ta hơn chính ba mẹ mình.”

2/9/2020

Thật kinh khủng! Mình đã dành cả nửa ngày để… ngủ ư! Vậy mà đã tốn công đêm qua ngồi soạn ra mấy cái Deadline để chạy cho ngày Quốc khánh. Ôi! Người ta đi chơi lễ, mình không những đã không chạy deadline… lại còn ngủ… Lúc ngủ dậy, mình còn cảm thấy có gì đó tiếc nuối, có cái cảm giác gì đó lạ thật. Những chắc cũng không sao, ngày hôm nay cũng không phải quá vô vị. Quyển sách “Tuổi trưởng thành” (cuốn sách mà mình đã dự định hoàn thành nó từ tháng trước)… cuối cùng mình cũng đọc xong. “Tuổi 16, tôi bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, biết được thế nào là đúng là sai, biết phân biệt được ai xấu ai tốt, cũng biết được thế nào là tuyệt vọng và cô đơn. Nhưng tuổi 16 vẫn còn chất chứa nhiều lắm những dại khờ, băn khoăn của sự ngây ngô, khờ dại.” – thật không uổng công khi mình chọn được một cuộc sách yêu thích. Nhưng mà vẫn tiếc một ngày nghỉ…

3/9/2020

(…)

4/9/2020

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như mọi ngày. Vẫn ở đó là chồng bài tập, vẫn còn đó là đống deadline chưa hoàn thành, vẫn còn đây là một đứa “con nít” 16 tuổi hớn hở suốt ngày vì được tặng quà. À! Hôm nay mình đã nghe được một bài hát mà nghe tới phát nghiện – “Gió nổi lên rồi”. Lời bài hát của nó cứ như đang thổn thức tâm hồn của một “đứa trẻ” đang trưởng thành như mình vậy:

“Một cơn gió vụt qua, thổi lên hồi ức thuở xưa

Thuở mới nhận thức về thế gian này là biết mấy lưu luyến

Nhìn thấy đường chân trời như chỉ ngay trước mắt kia

Cũng từng cam tâm tình nguyện một lần phiêu bạt xông pha khói

Còn bây giờ khi đã đi một vòng thế gian này, tất thảy mọi lưu luyến

Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm

Không biết thật giả, không hề vùng vẫy, cũng chẳng sợ bị cười chê

Tôi từng dâng hiến tất cả nhiệt huyết thanh xuân”

(Phí thật. Trang nhật ký hôm qua đã bị ướt và rách mất bởi vì làm đổ cái ly nước cam mà mẹ pha cho.)

""16 tuổi, cái tuổi dường như là khó hiểu và khó cảm nhận nhất, mà điều cảm thấy ngấp ngửng ở cái tuổi này đó là giữa chọn và không chọn, giữa đi và không hay rẽ hướng hoặc tiếp tục đi thẳng. Chính vì cái đó mà người ta vẫn nói ở cái tuổi này là một đột tuổi nhạy cảm, khó hiểu, những suy nghĩ vội vàng hay là những cách chọn sai lầm. Càng ở tuổi 16, tôi lại càng nhận ra ánh mắt của mình thật nhỏ bé giữa đại dương mênh mông. Mười sáu tuổi, tôi vẫn chẳng thể bỏ được thói quen ngủ muộn, thích chôn mình trong bóng tối, thích nằm vu vơ rồi trầm mặc nghĩ về cuộc sống, về con người. Người ta thường nói càng lớn thì ta mới biết trân trọng những thứ xung quanh và tôi cũng vậy. Và giờ đây, tôi đã có thể tự tin và nói rằng TÔI – điển hình của tuổi Mười Sáu.""

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top