Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Nếu Một Ngày Bạn Không Còn Lành Lặn

BÀI DỰ THI 70: BẠN CÓ THỂ TƯỞNG TƯỢNG BỖNG MỘT NGÀY MÌNH TRỞ THÀNH NGƯỜI DỊ TẬT KHÔNG?

Họ tên: Annie

/Bởi tôi chỉ có một lần để sống, phải sống cho những người tôi yêu thương, sống cho những nụ cười của mẹ và bố… và trên tất cả, sống vì bản thân tôi. /

---

Năm lên 16 tuổi thì tôi bị chẩn đoán mắc một căn bệnh về hệ miễn dịch, nó có tên gọi là Lupus ban đỏ.

Ban đầu, tôi chưa có khái niệm nhiều lắm về căn bệnh này, và cứ nghĩ rằng chỉ cần cố gắng giữ gìn sức khỏe bản thân một chút, mọi thứ sẽ không sao. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cứ dăm ba tháng tôi lại ốm một lần, không phải là những lần ốm sốt thông thường như mọi người khác, mà ốm tới mức phải nhập viện. Bất cứ bộ phận nào trong cơ thể tôi cũng có thể bị tổn thương, bị nhiễm khuẩn, thậm chí hoại tử. Ở tuổi 17, 18 đẹp đẽ nhất của cuộc đời, khi mà các bạn còn mải bận rộn với những kì thi, bài vở, để có thể chọn cho mình những trường Đại Học tốt nhất, thì tôi lại bận rộn ra vào bệnh viện. Những tưởng không còn điều gì tồi tệ hơn được nữa, thì đến năm 21 tuổi, tôi bị hoại tử một bên khớp háng. Cuộc tiểu phẫu nhỏ diễn ra và hậu quả là một bên mô khớp của tôi bị sập xuống, điều đó có nghĩa là tôi trở nên dị tật, một chân ngắn, chân dài. 

Bạn có thể tưởng tượng nổi suốt 21 năm cuộc đời được tự do chạy nhảy, đi lại, bỗng chốc một ngày mình phải trở thành một người dị tật, cảm giác như thế nào không? Bạn có hiểu được cảm giác , bước chân đi khập khiễng, ai cũng quay lại nhìn mình, thương hại và tò mò nhiều hơn là thương cảm. 

Tôi đã hoàn toàn gục ngã. 

Năm đó lại trùng với thời điểm mà dịch COVID19 toàn cầu bùng nổ, mọi người đều phải hạn chế ra ngoài. Một mình với 4 bức tường, ngày qua ngày, tôi dường như phát điên và chết chìm với những suy nghĩ tiêu cực trong mình. Cái viễn tưởng tôi phải dành cả phần đời còn lại sống như một người dị tật, không thể đi lại bình thường, đã khiến tôi nhiều đêm muốn kết thúc cuộc sống này. Thế nhưng, tôi lại chẳng đủ can đảm để chết.

Tôi nhớ tới những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt mẹ mỗi lần tôi nằm trong phòng cấp cứu. Tôi nhớ tới những lần bố tất tả đêm hôm mua bát cháo cho tôi, nhớ những đêm bố mẹ thức trắng ngồi cạnh canh chừng, sợ tôi lại lên một đợt co giật nữa. Nếu tôi rời khỏi thế giới này, họ sẽ đau đớn đến chừng nào? Tôi chưa một lần được thực sự sống, tôi chưa có cơ hội nào được báo hiếu với bố mẹ. Tại sao tôi lại muốn rời đi khi có bao nhiêu người yêu thương và muốn tôi ở lại? Những suy nghĩ ấy là những sợi dây, mỏng manh nhưng vững chắc, giúp cho tôi níu lại những hy vọng để được sống tiếp. 

Trong cuộc sống, có những điều, ta không thể trốn chạy, cũng không thể được giải thoát khỏi chúng, điều duy nhất chúng ta có thể làm là đối mặt và sống chung với chúng. Tôi chấp nhận bản thân mình là một người tàn tật. Có sự giúp đỡ của gia đình và những người bạn thân, tôi dần trở lại với cuộc sống trước kia của mình. Tôi có giá trị, tôi được yêu thương, tôi có mái nhà để trở về và bao bọc lấy tôi những lúc tôi đau khổ nhất. Những điều nhỏ bé ấy khiến tôi cảm thấy , hóa ra tôi vẫn may mắn đến nhường nào. Tôi thậm chí còn tìm thấy tình yêu của mình, cậu ấy tìm thấy và yêu thương tôi trong những năm tháng xấu xí và tự ti nhất. Tôi chợt nhận ra, cuộc sống này vẫn thật đáng sống. Tôi có một nỗi buồn , nó chẳng đẹp chút nào, làm gì có những nỗi buồn nào có thể đẹp được cơ chứ? Nhưng nó là một phần của tôi, của cơ thể tôi, của cuộc sống của tôi. Tôi sống chung với nó, dần trở thành một thói quen. Bởi tôi chỉ có một lần để sống, phải sống cho những người tôi yêu thương, sống cho những nụ cười của mẹ và bố, cho những bữa ăn tối cả nhà quây quần bên nhau sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, và trên tất cả, sống vì bản thân tôi. 

Tôi hy vọng với bất cứ ai không may mắn ngoài kia và đang có những ý định tuyệt vọng, hy vọng bạn có thể tìm được những sợi dây vững chắc để có thể níu bạn lại với cuộc sống này. 

"Vì ai sinh ra trên đời, người đó đều xứng đáng được sống."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top