Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Nếu Như Ngày Mai Không Đến Nữa...

BÀI DỰ THI 253: NẾU NHƯ NGÀY MAI KHÔNG ĐẾN NỮA...

Họ và tên: Nguyễn Thị Phương Linh

/Con người là sinh vật sợ sự chuyển dịch không ngừng của thời gian và không gian. Nhưng lại dường như không bao giờ học được việc quý trọng những điều trước mắt một cách sớm nhất./

---

Là một con người, ai cũng có niềm sống cho riêng mình: sống để được vui chơi, để được tận hưởng những trái ngọt, được nếm trải trái đắng của cuộc đời... Và dù có đắng cay ngọt bùi như thế nào thì “được sống” vẫn luôn là một hạnh phúc, là một đặc ân mà tạo hoá ban tặng. 

Vậy nếu đời sống của tôi không có ngày mai, tôi sẽ phải sống như thế nào đây...? Khi chợt nhận ra bản thân vẫn chưa vẹn toàn muôn điều yêu thương trong cuộc sống: tôi đã bỏ lỡ những bữa cơm chiều với mẹ, những ngày chơi đùa cùng chú  chó cưng của mình, bỏ lỡ những mối tình chân thành nhất, vân vân và vân vân...Tôi sẽ phải bù đắp những mảng khuyết ấy thế nào để không phải tiếc nuối?

Tôi không bận lòng việc tuổi trẻ của mình mang nhiều hoài bão, khát vọng. 

Tôi chỉ lo rằng ai sẽ đương gánh trách nhiệm làm con của tôi đây khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời này. Tôi chỉ còn người thân duy nhất là mẹ, riêng mình mẹ mà thôi...

Tôi muốn nói cuộc đời khắc nghiệt quá, tôi còn chưa kịp thành tài để đưa mẹ đi đến những nơi mẹ muốn đến, mua hết thảy những thứ mà mẹ muốn ăn, chưa kịp phụng dưỡng người phụ nữ đã vất vả nuôi tôi gần nửa đời...thì đã phải rời bỏ mẹ. 

Ai sẽ chăm lo cho mẹ trong quãng đời sau nếu tôi chẳng còn bên cạnh. Tôi sợ mẹ sẽ phải cô độc, bơ vơ, không con cháu trong chính tuổi già của mình. 

Nghĩ đến khung cảnh đó, trái tim tôi cứ như bị cứa đến rỉ màu, đau xót không ngừng.

Nhưng cuộc đời đã định đoạt thì không ai có quyền phản kháng.

Và vốn dĩ sự sống - cái chết luôn song hành, không gì có thể tránh khỏi. 

Chỉ là...nếu biết ngày mai không đến nữa.

Vậy tôi chỉ còn cách gắng làm nốt mọi thứ trong ngày hôm nay:

Tôi sẽ dành thời gian với mẹ: chụp thật nhiều hình, ăn thật nhiều món ngon, trải nghiệm những thứ trước nay luôn muốn làm với mẹ...Tôi cũng sẽ gặp gỡ những người mà mình muốn gặp nhất; tỏ bày, tường tận hết những lời canh cánh trong lòng; làm mọi thứ mình mong muốn bằng hết sức bình sinh còn lại...

Cuối ngày hôm nay ấy, tôi muốn cảm ơn Chúa, cám ơn vì Ngài đã ban cho tôi hình hài, ban cho tôi một gia đình, và cho tôi quyền “được sống”: “Con không sợ sự đau đớn của cái chết. Con chỉ sợ phải rời xa vòng tay yêu thương ấm áp của gia đình. Hơn hết, sợ nhất những người yêu thương con sẽ phải đau khổ trước thực tại tàn khốc này. Xin Chúa hãy cứu những người này vượt ra khỏi mọi khổ đau.”

Và chỉ là...nếu biết ngày mai không đến nữa.

Tôi mong mình sẽ trân trọng những ngày còn được thức giấc, ngắm bầu trời; tận hưởng và lưu giữ những khoảnh khắc yêu thương ấm áp...để mai sau sẽ không còn nuối tiếc như ngày hôm nay.

Tôi cũng mong các bạn độc giả khi đọc bài viết này hãy nhìn nhận lại cuộc đời của mình một cách nghiêm túc; hãy học cách trân trọng những điều nhỏ nhặt xung quanh; hãy trở về nhà để ăn một mâm cơm quây quần bên gia đình; hãy gửi những lời yêu, lời xin lỗi, hay lời cảm ơn chân thành nhất đến những người mình yêu thương...

Và hãy luôn ghi nhớ rằng:"Thực chất kiếp sống thật ra rất vắn vỏi lắm...Nếu hôm nay bạn không trao yêu thương, thì lắm chừng ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội."

Viết đến đây, bên tai tôi vẫn văng vẳng những câu hát:

“Nếu chỉ còn một ngày để sống

Làm sao ta trả ơn cuộc đời

Làm sao ta đền đáp bao người

Nâng ta lên qua bước đời chênh vênh

Nếu chỉ còn một ngày để sống

Làm sao ta chuộc hết lỗi lầm

Làm sao ta thanh thản tâm hồn

Xuôi đôi tay đi giữa hừng đông”

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top